CHƯƠNG 562
Dưới sự dẫn đường của nhân viên đón khách, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đã đến phòng riêng đã được đặt trước.
Phòng riêng nằm trên đỉnh của tháp Thiên An, ăn cơm ở đây sẽ có thể đứng trên đỉnh của tòa kiến trúc cao thứ ba thế giới nhìn xuống toàn cảnh Thiên An về đêm.
Màn đêm sắp buông xuống, Thiên An về đêm bớt ồn ào hơn và xinh tươi hơn ban ngày.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta mặt đối mặt ngồi ăn cơm cùng nhau.” Lý Khinh Hồng nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.
Vương Nhất gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lần trước ăn đồ Tây là một nhà ba người cùng ăn chứ không phải là thế giới riêng của hai người.
“Em luôn cảm thấy em nhìn người khá chuẩn.”
Lý Khinh Hồng chống hai tay lên cằm, nhìn Vương Nhất và nói: “Cho đến khi em gặp anh.”
Vương Nhất nở nụ cười: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Anh đã mang đến cho em rất nhiều điều vui mừng bất ngờ, mỗi lần em cảm thấy em đã nhìn thấu anh rồi thì anh lại đánh cho em một đòn cảnh tỉnh.”
Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng nói: “Ban đầu, em nghĩ rằng anh là một tên căn bã nhát gan và vô trách nhiệm. Về sau, em cảm thấy có lẽ anh đã cắn rứt lương tâm nhưng vẫn là một tên vô dụng không có tiền không có thế, đến công việc cũng không có.”
Vương Nhất nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng, chờ cô ta nói tiếp, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô ta tiếp tục nói.
Thế là, anh chỉ có thể bất lực mở miệng: “Sau này thì sao? Không thể đến bây giờ em vẫn cảm thấy anh là một kẻ vô dụng đúng không?”
Lý Khinh Hồng khẽ lắc đầu: “Có cần phải tiếp tục nói không? Trước đó em đã nói rồi, em luôn nhìn lầm anh, anh còn mạnh hơn em, không phải sao?”
Vương Nhất im lặng không đáp lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tại sao phải nhìn mọi người đến mức thấu đáo như vậy?”
“Để khiến bản thân mình yên tâm.”
Lý Khinh Hồng trả lời không chút do dự: “Người có tốt có xấu, em và Tử Lam cô nhi quả mẫu sinh sống, nhìn ai cũng đều giống người xấu, thế giới này không đen cũng không trắng mà là một lớp màu xám tinh tế.”
Vương Nhất mở miệng, nhưng không nói ra câu nào, trong lòng cảm thấy áy náy, trong mắt cũng trở nên kiên định hơn.
Khi anh chưa trở lại, vợ con anh đã bị người ta khinh bỉ và lăng nhục.
Bây giờ anh đã trở lại rồi, mọi thứ đều như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thế gian không còn sự bất công nữa.
“Trời sắp mưa rồi.”
Lý Khinh Hồng ngẩng đầu, nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn rồi nói.
“Anh mang ô rồi.”
Vương Nhất cười nói: “Dù mưa to thế nào, anh cũng sẽ không để em bị ướt.”
Ầm…
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tia chớp chói mắt xé toạc bầu trời, chiếu lên khuôn mặt của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng khiến khuôn mặt họ trắng nhợt một mảng.