CHƯƠNG 620
“Ánh mắt không đúng, quay lại lần nữa.” Vương Nhất nói.
Nói xong, lại nhanh chóng đi trước mặt của Lương Nhật Tân, đạp mạnh một cước vào bụng của Lương Nhật Tân.
Bụp—
Cơ thể của anh ta lập tức co quắp thành con tôm, bị đạp bay ra, nước bọt, dịch chua đều bị đá ra.
Sau đó, Vương Nhất đều sẽ dùng các loại lý do khiêu khích làm khó Lương Nhật Tân, lần nào cũng quay lại, cũng có nghĩa là Lương Nhật Tân lần nào cũng bị Vương Nhất đánh một trận.
Lần sau ác hơn lần trước, một trận tay đấm chân đá hạ xuống, Lương Nhật Tân đã không còn hình người nữa rồi.
Với góc nhìn của Vương Nhất và Lương Nhật Tân, bọn họ là một bên đồ sát và một bên bị đồ sát rất rõ ràng, nhưng ở góc nhìn của đám người Thái Phiên, Vương Thanh Hòa, Lý Khinh Hồng, bọn họ là đang quay quảng cáo.
Chỉ có điều, cảnh quay có hơi thật quá, nhìn trông giống như thật.
Dần dần, Từ Hi cũng phát hiện điều không đúng, ông ta nhìn thấy máu trên mặt Lương Nhật Tân, nhìn thấy biểu cảm vừa kinh sợ vừa tức giận của Lương Nhật Tân — Đây đâu phải là quay quảng cáo? Rõ ràng là đánh nhau ác liệt!
“Đừng quay nữa, đừng quay nữa, Nhật Tân đã chảy máu rồi—” Từ Hi vội vàng chạy tới trước máy quay, lớn tiếng nói.
Thái Phiên lúc này mới hô dừng, mọi người vội nhìn qua, chỉ thấy mặt của Lương Nhật Tân đã sưng thành cái đầu heo, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ánh mắt của anh ta đầy sợ hãi nhìn Vương Nhất, vội vàng lùi lại, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, trốn ở đằng sau Từ Hi.
Vương Nhất đi tới trước mặt Từ Hi, cười hờ hững: “Trở về nói với Bạch Vũ, anh Lương hiến thân vì nghệ thuật, chúng tôi sẽ nhớ ơn anh ta.”
Nhìn Lương Nhật Tân đã thoi thóp, ánh mắt của Từ Hi rất kinh sợ: “Cậu đây là cố ý làm người khác bị thương, tôi phải báo cảnh sát.”
“Cố ý làm bị thương người khác sao?”
Vương Nhất bị chọc cười, cười nhìn Từ Hi, hỏi ngược lại: “Chúng ta không phải đang quay hay sao? Tôi nhớ tôi trước đó đã hỏi anh Lương, có cần diễn viên thế thân không, là anh ta nói không cần thế thân, bây giờ bị đánh đau rồi thì nói tôi cố ý làm bị thương người khác?”
“…”
Từ Hi vừa tức giận vừa sợ hãi mà nhìn Vương Nhất, một câu cũng không nói ra được.
“Bây giờ đưa tới bệnh viện, nói không chừng còn có thể cứu.” Vương Nhất bỗng nheo mắt lại, nói với Từ Hi.
Tâm thần của Từ Hi run rẩy, dưới cái nhìn từ ánh mắt của Vương Nhất, linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy kịch liệt, ngay sau đó cũng không dám chọc vào, mang Lương Nhật Tân vội vàng rời đi.
Sau khi Lương Nhật Tân và Từ Hi rời đi, trong tổ quay phim yên tĩnh một lúc lâu, tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn Vương Nhất, một lúc cũng không nói nổi một câu.
Chỉ có Lý Khinh Hồng vẻ mặt bình tĩnh, cô cũng không bất ngờ đối với kết quả như này, vừa rồi khi Vương Nhất ra tay với Lương Nhật Tân, Lý Khinh Hồng luôn ôm Vương Tử Lam chơi đùa, vì vậy Vương Tử Lam không có nhìn thấy hình ảnh máu me này.
Vương Nhất đi tới trước mặt Thái Phiên, hỏi: “Vừa rồi quay như nào?”