CHƯƠNG 625
“Cô sau này sẽ trở thành thiên hậu nổi tiếng toàn cầu.”
Cuối cùng để lại câu nói này, Vương Nhất khẽ mỉm cười ngồi vào chiếc Rolls Royce màu đen.
“Đến nhà họ Lý.”
Khi đóng cửa xe lại, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc.
Lãnh Nhan không nói một câu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Lý.
Cửa lớn của nhà họ Lý lúc này, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng là bánh pháo tượng trưng cho sự chúc mừng, ở cửa đỗ rất nhiều xe sang.
Trong khuôn viên của nhà họ Lý tổ chức tiệc lớn, ở đâu cũng có thể thấy nam nữ tới chúc mừng đám cưới.
Chuyện người của nhà họ Văn ở thành phố G sắp lấy Lý Mộng Đình của nhà họ Lý sớm đã truyền khắp nơi, truyền khắp cả thành phố Thiên An, tất cả mọi người đều nói, nhà họ đây là kiếp trước tích được đức mới kết thành thông gia với nhà họ Văn.
Mà gia tộc thượng lưu ở Thiên An tới chúc mừng cũng đều là nhìn sức ảnh hưởng của nhà họ Văn mới tới chúc mừng.
Lúc này tiệc đã sắp kết thúc, người của nhà họ Châu lấy Châu Chí Kiên đứng đầu, đang nói chuyện đầy vui vẻ, Châu Mỹ Ngọc đang vui không khép được miệng, vừa tiễn khách, vừa xử lý quà chúc mừng.
Văn Thái và Lý Mộng Đình cũng đang tiễn khách, nho nhã lễ phép, nói chuyện khéo léo, mang hình tưởng con rể tốt ở trong mắt tất cả mọi người, Lý Mộng Đình cũng đang cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, nhìn ra được cô ta có tâm sự.
Vương Nhất mặt mày không cảm xúc dẫn theo Lãnh Nhan rảo bước đi vào khuôn viên của nhà họ Lý.
Nhà họ Lý vốn đang trong bầu không khí vui vẻ lập tức mất sạch, Châu Mỹ Ngọc lập tức cầm chổi lao ra, mắng Vương Nhất: “Mộng Đình sắp kết hôn rồi, tên phế vật cậu tới làm cái gì?”
Đám người Châu Mỹ Hòa, Châu Chí Kiên cũng lạnh lùng nhìn Vương Nhất.
“Mẹ, mọi người làm gì vậy?”
Lý Mộng Đình vội vàng chạy tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, vội nói: “Là con gọi anh ta tới!”
“Con gọi nó tới sao?”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc chợt thay đổi, nhưng vẫn nhìn Vương Nhất với ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Gọi nó tới làm gì? Lẽ nào con muốn để nó tham gia hôn lễ của con?”
“Phải.”
Lý Mộng Đình bước lên một bước, đi tới trước mặt Vương Nhất, ánh mắt vừa kiên định vừa phức tạp nhìn anh: “Tôi sắp kết hôn rồi, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Sau khi câu nói này của Lý Mộng Đình vừa dứt, trên gương mặt vốn như giếng cổ không gợn sóng của Vương Nhất, cũng xuất hiện một chút dao động.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình mong chờ nhìn anh, cố thử nhìn ra biểu cảm gì đó của Vương Nhất.
Đáng tiếc, trên mặt Vương Nhất xẹt qua một tia dao động đó xong thì lại trở nên bình thường, ánh mắt ôn hòa nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: “Chúc mừng.”
Lý Mộng Đình ngây ngốc nhìn Vương Nhất, ánh mắt cuối cùng trở nên thất vọng, không nói gì, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Bọn họ từ bé lớn lên cùng nhau, hứa rằng sau khi lớn lên không phải ai không gả, không phải cô không lấy, tuy nhiên, một chuyện bắt đầu từ cuộc liên hôn giữa hai nhà Lý – Kim vào 5 năm trước thì thay đổi rồi.