CHƯƠNG 677
Bịch bịch.
Vệ sĩ nhà họ Lương ở sau lưng cũng nhanh chóng bước lên một bước, bao vây Vương Nhất và Khương Nhã My thật chặt chẽ.
Trong tay của mỗi một tên vệ sĩ đều cầm theo súng ống, chúng đang chỉ vào đầu bọn họ.
Mặc dù trong nước nghiêm cấm sử dụng súng, nhưng chỉ cần là hào môn thì đều có một con đường tắt để có thể có súng.
Nhìn cảnh tượng này, Lương Ý Hành cười lạnh: “Lần trước là do tôi đã không suy xét chu toàn, không dẫn theo vệ sĩ nên mới để anh có cơ hội tiếp cận, bây giờ anh có cách gì để thoát khỏi rừng mưa đạn từ những cây súng này?”
Hơn nữa, đây còn chưa phải là át chủ bài lớn nhất của anh ta, dựa vào cục diện hiện tại, có lẽ căn bản không cần phải sử dụng át chủ bài là đã có thể giết bọn họ.
Bị nhiều họng súng chỉ vào đầu, Vương Nhất và Khương Nhã My hoàn toàn không sợ hãi.
Không chỉ không sợ, hai người còn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy một nụ cười hiếm có từ trong mắt đối phương.
Giống như hai con sư tử cuối cùng cũng có một ngày có thể trở về thảo nguyên bao la rộng lớn, thỏa thích bộc lộ dã tính của bọn chúng.
“Mỗi người một nửa?”
Vương Nhất quay đầu hỏi.
“Cứ để cho tôi hết đi.”
Khương Nhã My thờ ơ cười, con dao đang xoay tròn trong tay bỗng nhiên dừng lại.
Một con dao găm lập tức biến thành rất nhiều chuôi, giống như một bàn tay phật, được Khương Nhã My nhẹ nhàng vung ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bạo vũ lê hoa, đao quang kiếm ảnh.
Phập phập phập.
Phi đao lấy mạng, tất cả vệ sĩ nhà họ Lương ngay cả thời gian nổ súng cũng không kịp, trên cổ liền xuất hiện một vết dao nhỏ xíu.
Vết thương hở ra, máu chảy như suối.
Tất cả vệ sĩ đều đột ngột ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tĩnh lặng như tờ.
Nụ cười trên mặt Lương Ý Hành, Lương Nam Lĩnh vẫn chưa biến mất hoàn toàn thì đã trở nên cứng đờ, tựa như hai tấm mặt nạ da người tinh xảo, nỗi sợ hãi giăng đầy trong mắt.
Khoảnh khắc anh giơ tay lên trời, Thốn Mang hiện thế, tục xưng sức mạnh của quỷ thần, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chết oan chết uổng.
Đây có thật là sức mạnh của con người không vậy?
Vốn trong sảnh lớn nhà họ Lương còn đầy ắp người, nhưng chỉ một giây sau, khung cảnh lập tức trở nên cực kỳ hoang vu.
Mặt mày Lương Ý Hành tức khắc tái nhợt hẳn đi, anh ta há miệng thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi lãnh ướt đẫm cả lưng áo.
Lương Nam Lĩnh đã qua cái tuổi nửa trăm thì càng không ổn hơn, trực tiếp phịch một tiếng, ngã ngồi ra đất.