CHƯƠNG 704
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng khi nghe chính miệng Văn Thái nói ra, Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy như vừa bị đánh một cú rất mạnh.
Đôi mắt cô ta mở to, không thể tưởng tượng nổi nhìn đối phương: “Vậy…còn tôi thì sao?”
“Cô à?”
Ánh mắt của Văn Thái đột nhiên trở nên khinh thường: “Cô chẳng qua chỉ là công cụ để nhà họ Văn dùng để mở rộng thị trường Thiên An mà thôi. Nếu như không phải ông lớn đứng sau lưng nhà họ Lý thì ai lại vừa mắt một người phụ nữ xuất thân trong gia tộc nhỏ như cô?”
“Cho phép cô gả vào nhà họ Văn đã là một ân huệ lớn rồi, đừng tự làm xấu mặt mình!”
Đi cùng với lời nói này, người phụ nữ tóc vàng trong lòng Văn Thái đột nhiên đứng dậy, sau đó tạt ly rượu đỏ vào mặt Lý Mộng Đình.
Lý Mộng Đình không kịp đề phòng nên bị văng trúng, trên mặt và tóc tai đều dính dầy rượu đỏ.
“Cô đang làm gì vậy!”
Lý Mộng Đình vốn dĩ đang rất đau buồn, trong nháy mắt trở nên giận dữ, cô ta gần như phát điên lên, nắm chặt cổ người phụ nữ tóc vàng kia.
“Dừng tay!”
Sắc mặt Văn Thái nhất thời tối sầm lại, anh ta tát mạnh vào mặt Lý Mộng Đình khiến cô ta ngã xuống đất.
“Em đi trước đi.”
Văn Thái nói với người phụ nữ tóc vàng.
Người phụ nữ tóc vàng nhìn Lý Mộng Đình với vẻ khinh thường, sau đó bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Mộng Đình và Văn Thái.
Lý Mộng Đình không đứng dậy, yếu ớt ngồi sụp trên mặt đất.
“Cho đến bây giờ, anh chưa từng thích em phải không?”
Đầu tóc cô ta rối bù, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Đúng.”
Văn Thái không chút do dự gật đầu, sau đó từ trên cao nhìn đối phương, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi bảo cô hầu hạ những ông chủ kia, tại sao cô lại chạy về đây?”
Thân thể Lý Mộng Đình khẽ run lên, nhớ lại tất cả những hành động kỳ quái của Văn Thái.
Bảo cô ta mặc quần áo hở hang, bảo cô ta uống rượu, còn để bốn năm chiếc bao cao su trên bàn cạnh giường ngủ.
Cô ta đã hiểu hết tất cả.
“Ha ha ha… hu hu hu…”
Cô ta nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười lại biến thành tiếng khóc, như thể tinh thần vừa bị đả kích nghiêm trọng khiến bản thân dở khóc dở cười.
“Cô cười cái gì?”
Ánh mắt của Văn Thái ngày càng lạnh hơn: “Cô có biết cô đã phạm phải một sai lầm rất lớn không?”
“Em là vợ của anh, nhưng anh lại đưa em cho người khác chơi đùa chỉ vì công việc làm ăn của gia đình anh sao?”
Giọng nói của Lý Mộng Đình vừa bi thương lại mang theo sự phẫn nộ.
“Ngoài trừ cái này ra thì cô còn có công dụng nào khác sao?”
Văn Thái lạnh lùng, phẫn nộ mắng: “Mau nói cho tôi biết ông lớn đứng sau nhà họ Lý là ai!”