CHƯƠNG 706
Đã có lần, Lý Mộng Đình cảm thấy rằng mình kết hôn với Văn Thái, gả vào một gia đình giàu có thì có thể một bước lên trời. Nhưng cô ta không biết rằng mình đang đặt chân vào địa ngục.
Nếu như không hủy bỏ hôn ước thì cô ta sẽ sống trong bóng tối của bạo lực gia đình… Nói không chừng còn bị đánh đến chết.
Sau khi khôi phục lại chút sức lực, Lý Mộng Đình miễn cưỡng đứng dậy và đón một chiếc xe trở về nhà họ Lý.
Dọc đường đi, cô ta cố gắng che đi những vết bầm tím trên mặt, tránh để cho người khác nhận ra.
Trở về nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc đang nằm xem TV một cách nhàm chán, Lý Thiên Dương đang chăm chú đọc báo buổi sáng.
“Ba, mẹ.”
Lý Mộng Đình cúi đầu, khập khiễng bước vào.
“Mộng Đình đã về rồi… Những vết thương trên người con là sao vậy?”
Châu Mỹ Ngọc mới nói được một nửa đã lập tức kêu lên một tiếng, sau đó bước nhanh đến kiểm tra người Lý Mộng Đình.
“Làm sao vậy?”
Lý Thiên Dương nhận thấy có điều gì đó không ổn nên cũng bước đến cạnh Lý Mộng Đình. Khi nhìn thấy những vết thương trên khắp người Lý Mộng Đình thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Con gái, những vết thương này do đâu vậy?”
Lý Mộng Đình tức giận kể lại toàn bộ mọi chuyện, cuối cùng nói: “Con không muốn kết hôn với Văn Thái.”
“Cái gì?”
“Thật là quá đáng!”
Châu Mỹ Ngọc nhìn cả người Lý Mộng Đình đầy thương tích, vẻ mặt tức giận, nhưng sau đó lại chuyển chủ đề: “Nhưng Mộng Đình à, chắc chỉ là cãi nhau giữa hai vợ chồng thôi, một lát sẽ ổn mà, con cũng không cần hủy bỏ hôn ước đâu.”
“Mẹ, con bị anh ta bạo hành mà mẹ vẫn không đồng ý để con hủy hôn sao?”
Lý Mộng Đình mở to hai mắt, cô ta nhìn Châu Mỹ Ngọc với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Lý Thiên Dương cũng tối sầm lại: “Tôi cũng biết thằng nhóc đó không yên phận mà, dám dánh con gái của tôi, tôi phải đi tìm nó!”
Nói xong, ông ta nổi giận đùng đùng lao ra khỏi nhà họ Lý, nhưng lại bị Châu Mỹ Ngọc kéo trở về.
“Ông đi làm ầm ĩ thêm cái gì hả?”
Bà ta vô cùng lo lắng nói: “Gia đình chúng ta đều trông cậy vào việc Mộng Đình gả vào nhà họ Văn, miếng thịt béo bở sắp dâng tận miệng rồi, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó rời đi?”
Nói xong lại giở giọng khuyên nhủ: “Mộng Đình, mẹ nghĩ Văn Thái chỉ nhất thời kích động, con đừng để trong lòng.”
“Bạo lực gia đình hoặc không có lần nào hoặc sẽ có vô số lần. Con đã bị đánh đến mức như vậy rồi mà mẹ còn bảo con kết hôn cùng anh ta sao?”
Trong mắt Lý Mộng Đình ngập tràn sự thất vọng, nước mắt chảy ròng ròng: “Con là một con người, không phải quân cờ để mọi người dùng phát triển gia tộc. Có phải đợi đến lúc con bị đánh đến mức bất tỉnh nhân sự thì mọi người mới hối hận không?”
“Mộng Đình, gả vào hào môn nào có dễ dàng như vậy, con chỉ cần nhẫn nhịn một chút sẽ qua chuyện thôi.”
Châu Mỹ Ngọc vô cùng khẩn trương, rất sợ Lý Mộng Đình sẽ thật sự hủy bỏ hôn ước, vậy thì sự phát triển của nhà họ Châu đều sẽ tan thành bọt nước.