Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 708

CHƯƠNG 708

Ngay lập tức, những giọt nước mắt không kìm được nữa, chúng tuôn ra như nước lũ tràn bờ đê.

Cô ta đột ngột đứng dậy và nhào vào lòng Vương Nhất: “Tôi hối hận rồi.”

Cô ta ôm thật chặt, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, chết cũng không buông tay.

Lần này, Vương Nhất không đẩy cô ta ra, anh để cho Lý Mộng Đình ôm mình, khẽ gật đầu đáp: “Tôi biết.”

Dừng một chút, ánh mắt của anh lại đặt trên người Lý Mộng Đình, trên mặt có rất nhiều vết bầm tím, cuối cùng trong đôi mắt bình tĩnh lại xuất hiện một chút dao động.

“Anh ta đánh cô sao?”

Không có câu trả lời, Lý Mộng Đình chỉ ngượng ngùng gật đầu.

“Được rồi.”

Vương Nhất không tỏ ra giận dữ, cũng không nói thêm lời nào, anh chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Tôi không muốn kết hôn nữa.”

Lý Mộng Đình khóc lóc cực kỳ thê thảm, thân thể yếu đuối cũng khẽ run lên.

“Vậy thì không kết hôn.”

Vương Nhất nói một cách bình tĩnh, nhưng Lý Mộng Đình vẫn khóc không ra hơi. Ngoài trừ hối hận, còn có những cảm xúc không thể giải thích thành lời cứ lởn vởn trong lòng.

Cả thế giới đều trở nên tăm tối, khi cô ta cảm thấy mình bị cả thế giới vứt bỏ thì chỉ có anh, người mà cô ta từng xem thường, xuất hiện bên cạnh và cho cô một lời hứa hẹn.

Đôi khi chỉ cần một câu nói cũng có thể kéo một người từ địa ngục lên thiên đường.

Vương Nhất vững vàng lái xe, Lý Mộng Đình ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, đôi mắt vẫn hồng hồng, nhưng tâm trạng cũng đã không còn kịch liệt như trước nữa.

Cô ta nhìn Vương Nhất thần sắc bình tĩnh, nhiều lần muốn mở miệng, nhưng mà mỗi lần lời nói đến bên miệng, rồi lại không nói được thành lời.

“Có phải cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Đột nhiên, ánh mắt Vương Nhất nhìn sang, bình tĩnh hỏi.

“Tôi—”

Lý Mộng Đình có vẻ bối rối một lúc, dưới tình thế cấp bách, thốt ra.

“Tôi chỉ là tò mò, sao anh tìm được tôi?”

Vương Nhất cười cười nói: “Ba gọi điện cho tôi, nói cô cãi nhau với người trong nhà, chạy ra ngoài, bảo tôi đi tìm cô.”

“Ồ.”

Ánh mắt Lý Mộng Đình hơi có chút thất vọng, cô ta còn tưởng là Vương Nhất đặc biệt đi tìm cô ta chứ — giống như lần trước ở quán bar vậy.

Vương Nhất không nói thêm gì nữa, Lý Mộng Đình cũng không biết nói gì, chỉ là hai bàn tay cứ xoa xoa vào nhau, có vẻ rất căng thẳng.

Trạng thái như vậy vẫn luôn duy trì cho đến lúc sắp đến nhà họ Lý thì Lý Mộng Đình mới nhịn không được hỏi: “Vương Nhất, anh còn nhớ những lời tôi đã từng nói với anh lúc bé không?”

“Nói cái gì?” Vương Nhất đánh tay lái.

“Là…”

Lý Mộng Đình đỏ mặt, cắn răng, nói ra toàn bộ.

Bình Luận (0)
Comment