CHƯƠNG 760
Bảo người khác ra tay và tự mình ra tay là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lương Nhật Tân chưa từng giết người, giờ bảo anh ta giết người, chuyện này tuyệt đối không thể!
Nhìn con dao găm sáng loáng trên mặt đất, lại nhìn nụ cười kỳ quái trên mặt Vương Nhất, Lương Nhật Tân lập tức hiểu ra Vương Nhất đang thử anh ta.
Anh vẫn không tin tưởng mình!
Trước mắt, liều thuốc an thần của nhà họ Lương, Lương Lĩnh Nam, đã chết, một số tài sản của nhà họ Lương đang bị nhà họ Thẩm dần dần chiếm lấy, nếu mất đi chiếc ô Vương Nhất này, ngày diệt vong của nhà họ Lương sẽ không còn xa.
Ngược lại, Vương Nhất có thể từ một ngôi sao chổi bị gia tộc khinh thường, từng bước đi đến ngày hôm nay, chắc chắn không phải may mắn – Lương Nhật Tân đang đánh cược, cược xem liệu anh ta có thể vươn tới tầm cao mới trong nhà họ Lương hay không.
“Tôi nghĩ anh nên mau chóng đưa ra lựa chọn đi, anh ra tay hoặc tôi ra tay, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất lại truyền đến, đây chính xác là đang thúc giục Lương Nhật Tân.
Nếu Lương Nhật Tân ra tay, anh ta có thể liên thủ với Vương Nhất, nhưng song song với đó sẽ mang tội danh giết anh họ, có thể bị đi tù!
Nếu là Vương Nhất ra tay thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa, nhưng anh ta và Vương Nhất sẽ không có liên quan gì, sau này nếu như nhà họ Lương bị kẻ thù mạnh nuốt chửng thì Vương Nhất sẽ không ra tay giúp đỡ…
Nếu là bạn thì sẽ chọn thế nào?
Lương Nhật Tân trán lấm mồ hôi, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Đột nhiên, một vẻ kiên quyết thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh ta, anh ta nhặt con dao găm do Lãnh Nhan ném ra, ánh mắt trở nên cuồng loạn.
“Anh Vương, tôi sẽ giúp anh giết người này!”
Lúc nói ra những lời này, anh ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Vậy ra tay đi.”
Vương Nhất làm động tác mời, trên môi nở nụ cười.
“Không, Nhật Tân, anh là anh họ của em, em không thể giết anh được!”
Lương Ý Hành vô cùng hoảng sợ, rống lên.
Bốp!
Lương Nhật Tân tát mạnh một cái vào mặt Lương Ý Hành.
“Tôi muốn giết anh vì ba lý do!”
Trán anh ta nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung ác như dã thú ăn thịt người.
“Đầu tiên, anh liên thủ với mẹ anh ép chết mẹ tôi, còn muốn giết chết tôi chỉ vì tôi là đứa con hoang của một người đàn ông khác! Anh đáng chết!”
“Thứ hai, anh giết chết ông nội, người mà tôi yêu quý nhất, anh đáng chết!”
“Cuối cùng, anh không nên ra tay với vợ anh Vương, anh phải xuống địa ngục để đền tội!”
Bùm!
Vừa nói xong câu cuối cùng, cả người Lương Nhật Tân tràn đầy sát khí, anh ta giơ con dao găm lên, đâm mạnh xuống.