Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 828

CHƯƠNG 828

Vương Nhất nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, khẽ cười nói: “Thả lỏng, mạng của anh là tôi, trừ tôi ra, ai có thể giết anh?”

Lời này cuồng ngạo vô cùng, hoàn toàn không để nhà họ Bạch kia vào mắt, lại có một loại ma lực đặc thù, xua tan nội tâm sợ hãi của Lương Nhật Tân.

“Ha ha ha…”

Đám người Bạch Vũ, Bạch Hiển cũng không nhịn được cười ha hả.

“Cậu đây phải uống rượu uống đến choáng váng rồi chứ, chúng tôi dù gì còn có súng, cậu sống hay chết, do chúng tôi quyết định!”

Trong trận doanh địch cũ, Thường Dĩnh vẻ mặt tàn nhẫn nở nụ cười.

Vương Nhất lắc đầu một cái, cũng không nóng nảy động thủ, mà là rất có hứng thú nhìn anh ta: “Các người không mai danh ẩn tích co đầu rút cổ, lại còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi?”

“Còn có Trần Thiên Thành.”

Anh lại nhìn về phía Trần Thiên Thành tóc trắng xoá: “Lúc trước tôi nhân từ, niệm tình ông tự tay giết cháu trai của ông, tha cho nhà họ Trần các người một con đường sống, ông không mang theo người nhà của ông rời khỏi Thiên An, tìm một con đường sống khác, cũng xuất hiện ở trước mặt tôi, phải nói là ông dũng cảm hay là nói ông ngu ngốc đây?”

“Cậu còn đám nhắc chuyện đấy!”

Trần Thiên Thành hai mắt trong nháy mắt đỏ tươi, giận không kềm được: “Nếu như không phải cậu, tôi làm sao có thể tự tay giết cháu trai của tôi, còn có Trần Cảnh cũng chết ở trong tay người của cậu, nhà họ Trần chúng tôi có thù không đội trời chung với cậu, làm sao có thể sống một mình?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới, lại nhìn về phía Tôn Kiều và Đồng Hiểu Sinh, vẻ mặt trêu tức.

“Hai người mấy người xuất hiện ở đây, Tôn Chính Vũ và Đồng Kiệt có biết không?”

Đồng Hiểu Sinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ngược lại Tôn Kiều, cũng giống như bị kích thích lớn lao, giọng nói oán độc.

“Bởi vì anh, tôi mới bị ba đuổi ra khỏi nhà họ Tôn!”

“Thì ra cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn rồi sao, chẳng trách lại có mặt ở nơi này.”

Vương Nhất cười khẽ, Tôn Kiều lại nghe ra trào phúng trong lời nói của anh, lập tức bị tức giận làm đầu óc choáng váng: “Anh còn dám cười?”

Bạch Vũ lập tức ngăn cản Tôn Kiều đang kích động: “Cô Tôn, không cần lo lắng, anh ta lập tức sẽ thành một cái xác thôi.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng: “Cậu gọi những con gà đất chó kiểng này tới, cộng thêm đống đồng nát sắt vụn này, cho là có thể lấy tính mạng của tôi?”

“Không lẽ vẫn chưa đủ sao?”

Bạch Vũ vẻ mặt cười lạnh: “Nơi này tổng cộng có mười sáu khẩu súng, mỗi một khẩu đều có thể một súng bắn nát đầu cậu, huống chi, khách sạn Huy Hoàng này còn có những người khác của nhà họ Bạch tôi, cậu và Lương Nhật Tân hai người, lấy cái gì đấu với tôi?”

“Không không không….”

Vương Nhất lại liên tục lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm: “Muốn đấu với nhà họ Bạch ông, cũng không phải tôi, mà là người khác.”

Bình Luận (0)
Comment