Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 835

CHƯƠNG 835

“Cô cho rằng mình nói tên của Đồng Kiệt ra thì tôi sẽ tha cho cô sao? Nằm mơ đi!”

Đồng Yên Nhiên cho Liễu Mộng một cái tát, sát ý trên gương mặt trải rộng: “Như vậy chỉ đẩy nhanh cơ hội chết của cô thôi, mẹ của tôi, chỉ có một, bà ấy đã chết, bị Đồng Kiệt và người thứ ba các người hại chết!”

Liễu Mộng mất hết sức lực ngồi dưới đất, ngay cả hi vọng cuối cùng cũng tan biến.

“Còn anh nữa, Đồng Hiểu Sinh!”

Đồng Yên Nhiên đột nhiên lại quay người về phía Đồng Hiểu Sinh: “Hôm nay cho dù Đồng Kiệt có tới cũng không thể cứu được anh!”

Dứt lời, cơ thể cô nháy mắt biến mất tại chỗ, nâng chân lên, đá mạnh vào ngực Đồng Hiểu Sinh.

Bụp!

Khiến Vương Nhất kinh ngạc chính là, Đồng Yên Nhiên thế mà lại là một cao thủ, một cước này dùng toàn lực, hơn nữa giày cao gót sắc bén, Đồng Hiểu Sinh bị đá đến bán thân bất toại, phun ra một ngụm máu tươi, rồi hôn mê bất tỉnh.

Đá xong, Đồng Yên Nhiên quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Người đâu, mau lôi anh ta xuống, ném ra ngoài đường, đời này, không được phép bước vào nhà họ Đồng!”

Vẻ mặt đám thuộc hạ lại khó xử: “Cô chủ, nếu ông chủ biết —-”

Ánh mắt Đồng Yên Nhiên lạnh lùng: “Tôi nói ném, thì ném cho tôi!”

“Dạ…”

Người nhà họ Đồng không dám trái lệnh, chỉ có thể nâng Đồng Hiểu Sinh nửa sống nửa chết ra ngoài.

Sau này, có lẽ chỉ có thể làm ăn mày.

Tăng Quốc Vinh cũng đưa Thường Dĩnh và Thường Lâm đi, chỉ còn lại hai người Trần Thiên Thành và Văn Đào.

Khi ánh mắt Vương Nhất quét tới, cả người Văn Đào và Trần Thiên Thành đều run rẩy dữ dội, có cảm giác nháy mắt ngã vào địa ngục.

“Trần lão gia tử, tôi đã cho nhà họ Trần cơ hội sống, ông lại không quý trọng, bị ý nghĩ báo thù che mờ đầu óc, như vậy thì có ý nghĩa sao?” Vương Nhất nhàn nhạt nói.

Trần Thiên Thành im lặng đứng đó, gương mặt như già đi vài tuổi.

Sau một lúc lâu, ông ta ngẩng đầu nhìn Vương Nhất: “Có ý nghĩa, nhà họ Trần đã được tôi đưa ra khỏi Thiên An, một mình tôi trở lại Thiên An, chính là vì báo thù cho hai đứa cháu của tôi, chỉ là thất bại mà thôi.”

Ánh mắt Vương Nhất hơi trầm xuống: “Ông hẳn là hiểu rõ, có một số việc, thất bại đồng nghĩa với cái chết.”

“Tôi đương nhiên rõ ràng.”

Thần sắc của Trần lão gia tử rất thản nhiên, không hề sợ hãi: “Chỉ là chết mà thôi, nhưng tôi có một yêu cầu, để tôi ra đi có chút thể diện.”

Vương Nhất im lặng trong chốc lát, gật gật đầu: “Được, chính ông tự kết thúc đi.”

Trần lão gia tử hơi mỉm cười, rồi sau đó sửa soạn lại quần áo trên người một chút, đi đến bên cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ là trên mặt đất đã có thêm một thi thể.

“Cứu… Cứu mạng…”

Nhìn phe cánh một người rồi lại một người chết đi, thần sắc Văn Đào đã cực kỳ hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment