Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 880

CHƯƠNG 880

“Cậu Vương, cậu biết con gái của tôi sao?”

Vương Nhất không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều không có cắt ngang, chỉ thấp thỏm nhìn Vương Nhất.

Nhìn hồi lâu, anh bỗng hỏi: “Con gái của ông tên là gì?”

“Hồ Thắm!”

Hồ Hoàng Việt không thèm nghĩ ngợi, nói ra một cái tên.

Vương Nhất suy nghĩ một lát: “Vậy cô ấy biết tên của mình không?”

Hồ Hoàng Việt lắc đầu: “Không biết, khi lạc nhau, con bé mới có 3 tuổi.”

“Vậy cô ấy có tên mụ mẫn cảm gì sao?”

“Nếu là tên mụ, tôi thường xuyên gọi con bé là Tiểu Thắm, con bé chắc biết mình tên là Tiểu Thắm.”

“Vậy thì đúng rồi.”

Vương Nhất khẽ thở dài, ánh mắt từ đầu tới cuối dừng trên cô bé trong ảnh.

Trên đời này không có hai bông hoa giống nhau, cô bé trong ảnh tuy còn nhỏ, nhưng từ đường nét của gương mắt thì thấy giống hệt với Tô Thắm.

Đồng tử của Hồ Hoàng Việt co rút, yết hầu chuyển động, hỏi: “Cô bé là ai?”

“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Lý chúng tôi nhận nuôi.”

Vương Nhất trầm giọng nói: “Tôi trước đây từng tới nhà của bọn họ, cho nên có ấn tượng với vẻ ngoài lúc nhỏ của cô ấy.”

Anh mở điện thoại ra, tìm ảnh của Tô Thắm, đưa vào tay của Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt vừa nhìn thì sững người, hai mắt lập tức đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Giống, quá giống… thật sự giống hệt!”

Sau khi trả lại điện thoại cho Vương Nhất, Hồ Hoàng Việt hỏi: “Con bé bây giờ tên là gì?”

“Tên Tô Thắm.”Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Yết hầu của Vương Nhất chuyển động lên xuống: “Tôi có thể… gặp mặt con bé không?”

“Gặp cô ấy một lần đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nhận nhau có lẽ không thích hợp lắm.”

Lời của Vương Nhất hoàn toàn cắt đứt hy vọng không dễ gì mới nhen nhóm của Hồ Hoàng Việt.

Ánh mắt của ông ta ngây ngốc, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Nhưng ánh mắt của Vương Nhất không hề dao động, thậm chí còn vì vậy mà trở nên nghiêm nghị: “Cô ấy từ bé và bác Trương nương tựa nhau mà sống, không biết ba của mình là ai, hiện nay cô ấy đã quen với cuộc sống bây giờ, ông lại đột nhiên chen vào cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mà cô ấy không dễ dàng mới có, không khác gì gây nên tổn thương cho cô ấy, khiến cô ấy càng thêm hận ông.”

Hồ Hoàng Việt cảm thấy lời Vương Nhất nói có lý, nhưng trong mắt vẫn ánh lên tia tuyệt vọng.

Đã biết con gái thất lạc của mình là ai, nhưng không thể nhận nhau, điều này đối với một người ba mà nói, cũng quá tàn khốc rồi.

“Phải từ từ, không vội được.”

Ánh mắt của Vương Nhất dịu đi một chút, nói: “Không phải không cho ba con hai người nhận nhau, mà là để hai người làm quen trước, như vậy đợi khi ông nói thân phận của ông, cảm xúc của cô ấy sẽ không dao động quá kịch liệt.”

Bình Luận (0)
Comment