CHƯƠNG 883
Lời này vừa dứt, Vương Nhất lập tức xác định ý nghĩ trong lòng, vẻ mặt khá sốc, buốt miệng nói.
“Cô là dì út của Khinh Hồng!”
Nhìn lại người dì trẻ trung xinh đẹp, Vương Nhất lại lần nữa thở dài, gen nhà Lý Khinh Hồng đúng là rất mạnh.
“Tôi là Lạc Thanh Thủy, dì của Lý Khinh Hồng, nhưng cậu gọi tôi là một tiếng dì cũng không sao.”
Lạc Thanh Thủy vô cùng hứng thú nói.
Vương Nhất không đáp, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về thân phận của Lạc Thanh Thủy.
Anh biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lý Khinh Hồng, có thể nói người phụ nữ này chính là em gái của người xinh đẹp nhất Yên Kinh.
Chỉ tính riêng về thân phận thôi cũng đủ để khiến bà ta trở nên huyền bí.
“Chào dì!”
Vương Nhất vẫn giữ phép lịch sự, chào bà ta một tiếng.
Lạc Thanh Thủy hài lòng gật đầu, đôi mắt sáng ngời, tràn ngập tình thương của người mẹ: “Trước kia tôi vẫn lo con bé Khinh Hồng không tìm được bạn đời, nhưng giờ thì không cần lo nữa rồi, thậm chí còn thấy ghen tị với sự may mắn của cậu… cậu không chỉ có được một người vợ xinh như hoa còn có một người dì cũng xinh đẹp không kém.”
“…”
Vương Nhất lúng túng, cười lịch sự, không để ý đến sự tự luyến của người dì này.
Lạc Thanh Thủy cũng không bận tâm, ngồi xuống trước mặt Vương Nhất: “Nếu cậu đã biết tôi là ai, chắc đã biết tôi đến Thiên An để làm gì.”
“Đến vì tôi.”
Đôi mắt Vương Nhất hơi nheo lại, một tia lạnh lùng quét qua.
Lạc Thanh Thủy cười gật đầu: “Thông minh.”
“Bà có thân phận gì?”
Vương Nhất nhìn thẳng Lạc Thanh Thủy.
Mặc dù người dì này rất xinh đẹp, nhưng điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng bà ta đến từ vương tộc Yến Đô.
Trước đây đã xuất hiện một người anh họ ngăn cản không cho anh và Lý Khinh Hồng ở bên nhau, không ai có thể đảm bảo người dì này có gây bất lợi gì cho vợ anh không?
“Cậu đang nghi ngờ tôi?”
Lạc Thanh Thủy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không nhìn Vương Nhất mà chỉ tập trung trang điểm trước một chiếc gương nhỏ.
Đôi môi được tô son bóng, nhìn thoáng qua như được dát kim cương, thỉnh thoảng bà ta lại chu môi lên, nhìn trái nhìn phải một lượt, rất hài lòng với khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương.
“Cậu thông minh như vậy, hay là đoán thử thân phận của tôi xem.”
Bà ta thản nhiên trả lời, tay đang cẩn thận sơn móng.
Đợi nửa ngày mà chỉ nhận được câu trả lời như vậy, vẻ mặt Vương Nhất chợt lạnh đi: “Để tôi đoán, nếu là phe địch, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Ác quá nhỉ!”