Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 891

CHƯƠNG 891

Vương Nhất vẫn là dáng vẻ ung dung, thong thả, khẽ nói: “Không cần vội, vẫn còn thời gian!”

Hồ Hoàng Việt lập tức cảm thấy lo lắng, đang định nói thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại của Hồ Minh Chính.

Vương Nhất đưa tay ra, Hồ Hoàng Việt chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Vương Nhất.

“Haha, Vương Nhất, tôi còn tưởng tiếp theo cậu sẽ có hành động gì, không ngờ lại sấm to mà mưa nhỏ, chỉ tìm người theo dõi tôi!”

Cuộc điện thoại vừa được kết nối, đã truyền đến tiếng cười điên cuồng của Hồ Minh Chính.

“Theo dõi thì có tác dụng gì, theo dõi có thể giúp cậu có được phiếu bầu sao? Bây giờ tôi đã có được sự ủng hộ của mười một cổ đông, hơn nữa còn cất những phiếu bầu này trong két sắt, cho dù bị cậu cướp mất, cậu cũng không thể mở được mật khẩu của chiếc két sắt này, haha…cậu thua chắc rồi!”

Sự chế giễu của Hồ Minh Chính khiến Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều vô cùng tức giận, nhưng Vương Nhất vẫn khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy sao?”

“Nếu như, tôi có cách lấy được phiếu bầu từ chỗ của anh thì sao?”

Theo giọng nói bình thản của Vương Nhất, lại mang theo nhàn nhạt giễu cợt nói ra, tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại lập tức im bặt, Hồ Minh Chính trong nháy mắt không còn sức sống.

Phản ứng đầu tiên của anh ta, chính là Vương Nhất có cách lấy được hộp mật mã trong tay anh ta, hơn nữa có thể mở hộp mật mã ra, nhất thời hoảng sợ.

Thế nhưng sau đó, anh ta lại một lần nữa cười ra tiếng: “Đừng uổng phí công sức, rương mật mã này chọn dùng kỹ thuật thép nóng chảy tiên tiến nhất, lửa nước đều không thấm thía gì, bên ngoài lại vô cùng cứng rắn, bom nổ không vỡ, cậu đập chắc chắn cũng sẽ không vỡ!”

Theo anh ta thấy, cách thức mà Vương Nhất nói, đơn giản là dùng ngoại lực mạnh để phá vỡ hộp mật mã.

Vương Nhất lại nhếch miệng lên, gợi lên một nụ cười trêu tức: “Ai nói, tôi muốn nổ tung hộp mật mã, ý tôi là, tôi sẽ thần không biết, quỷ không hay lấy đi phiếu bầu trong hộp mật mã của anh.”

“Cái gì?!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Hồ Minh Chính khiếp sợ, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất, một câu cũng nói không nên lời.

Khoan hãy nói đến dùng cách gì lấy được rương mật mã của Hồ Minh Chính, cho dù lấy được, không có mật mã, làm sao có thể lấy ra đồ ở trong rương đây?

Chẳng lẽ, thế giới giới thật sự có cách mở đồ vật mà không cần thủ vật thần kỳ như này sao?

“Không thể nào, cậu bớt hù dọa tôi đi!”

Phục hồi tinh thần lại, Hồ Minh Chính lập tức hét lớn một tiếng, ngữ khí hung ác:” Tôi chỉ thiếu một phiếu bầu, là có thể hoàn toàn giành được thắng lợi, đến lúc đó, không chỉ anh còn mỗi hai bàn tay trắng, ngay cả công ty của của vợ cậu, cũng thuộc về tôi, ha ha ha……”

“Vậy sao? Vậy chúng ta cứ chờ xem…”

Vương Nhất cưới nhạt một tiếng rồi sau đó cúp điện thoại.

Nhận điện thoại di động, Hồ Hoàng Việt vừa rồi còn nôn nóng bất an bỗng nhiên tỉnh táo lại, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Nhất: “Ngài Vương, ngài thật sự có biện pháp chuyển bại thành thắng sao?”

“Đương nhiên.”

Vương Nhất thong dong cười: “Theo tôi lâu như vậy, còn không hiểu tôi sao? Nếu như không phải cục diện tất thắng, tôi sẽ không khoe khoang khoác lác.”

Hồ Hoàng Việt tâm tình hoảng loạn, nhớ lại quá khứ, lần nào ngài Vương gặp phải chuyện, không phải là chuyện tất bại hay sao?

Bình Luận (0)
Comment