Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 893

CHƯƠNG 893

Ngay sau đó, anh ta vung tay lên, hăng hái nói: “Nói cho cậu biết, vị cổ đông cuối cùng, tôi đã sớm đặt xong với ông ta rồi, chọn đúng năm giờ rưỡi tiến hành tăng phiếu – đây chính là tôi cố ý để lại quà cho cậu, để cậu cùng với Hồ Hoàng Việt ngu ngốc kia đến chứng kiến một khắc vĩ đại khi tôi lên chức chủ tịch!”

Dáng vẻ càn rỡ, hoàn toàn chọc giận Hồ Hoàng Việt, nhưng ông ta nắm chặt tay, giận mà không dám nói gì.

Vương Nhất vẫn nhẹ nhàng thổi hơi của trà nóng: “Được.”

Tính tinh…

Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, truyền đến giọng nói của nữ thư ký: “Hồ tổng, vị cổ đông cuối cùng đã đến.”

Hồ Minh Chính lập tức đứng lên: “Mau mời ông ta vào!”

Rất nhanh, một người trung niên mặc âu phục đeo kính râm đi đến, ngồi xuống trước mặt Hồ Minh Chính.

Trên mặt của anh ta tràn đầy trào phúng: “Thấy chưa, ông ta chính là vị cổ đông cuối cùng!”

Lời này vừa nói ra, Hồ Hoàng Việt cùng với Tăng Quốc Vinh sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng chỉ có một ý niệm: “Tiêu rồi…”

Người trung niên mặc âu phục đưa phiếu của mình cho Hồ Minh Chính, nhưng không có rời đi, mà là bỗng nhiên nói: “Hồ tổng, phiếu bầu này, sẽ do tôi giao cho Ông Hàn, không thành vấn đề chứ?”

Hồ Minh Chính nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng: “Vậy cũng được.”

Sau đó, anh ta mặt mũi dữ tợn nhìn Vương Nhất một cái, trước mặt tất cả mọi người, mở ra rương mật mã, lấy ra mười một phiếu bầu bên trong.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này đây, thật sự không có hy vọng.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục cầm mười một lá phiếu rời đi.

Làm xong những thứ này, Hồ Minh Chính lập tức đi tới trước mặt Vương Nhất, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng: “Thế nào, Vương Nhất, cậu còn có gì để nói?”

“Tôi không có gì để nói, chờ ông Hàn đến, lại quyết định ai thắng ai thua đi.”

Vương Nhất vẫn uống trà nóng, cười híp mắt nói.

Hồ Minh Chính sửng sốt, không nghĩ tới đã đến lúc này, Vương Nhất còn thong dong như vậy, nhất thời, sắc mặt lạnh càng sâu.

“Được, vốn tôi còn nghĩ, cậu tự mình nhận thua, tôi còn có thể giữ lại chút mặt mũi cho cậu, nếu cậu đã không cần, vậy cũng đừng trách tôi, chờ ông Hàn tuyên bố, không chỉ là cậu, còn có người vợ Lý Khinh Hồng của cậu, đều chỉ còn hai bàn tay trắng, lưu lạc đầu đường!”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.

Rất nhanh, ông Hàn chống một cây gậy quý tộc đi tới.

Hồ Minh Chính lập tức hưng phấn nghênh đón: “Ông Hàn, mau tuyên bố kết quả ván cược đi.”

Ông Hàn nhìn anh ta một cái, gật đầu, bắt đầu tuyên bố.

“Ván cược này….”

Mắt thấy kết quả sắp công bố, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh lo lắng đến mức tim đập thình thịch, thậm chí cũng không dám nghe.

Ánh mắt Ông Hàn nhìn về phía Hồ Minh Chính, bỗng nhiên, lại chuyển dời đến trên người Vương Nhất đang thong dong uống trà.

“Vương Nhất thắng!”

Bình Luận (0)
Comment