CHƯƠNG 901
Hồ Minh Chính lập tức rùng mình, lúc trước, anh ta vẫn chưa xác định được Vương Nhất có phải đang báo thù cho Hồ Hoàng Việt hay không, bây giờ, anh ta có thể chắc chắn 100%, ánh mắt lập tức trở nên tuyệt vọng.
Bởi vì, không chỉ nhà anh ta thả đá xuống giếng với Hồ Hoàng Việt, tất cả người của nhà họ Hồ đều tham gia.
Nhà họ Hồ từ trước đến nay không thương tiếc cho những kẻ thất bại, yếu ớt, ở nhà họ Hồ, không có thực lực, địa vị còn không bằng giun dế, gia súc bên ngoài.
“Cái này đúng rồi.”
Vương Nhất vẻ mặt bình tĩnh, từ phản ứng của Hồ Hoàng Việt có thể nhìn ta, anh biết mình đã đoán đúng: “Một trả một, năm đó nhà họ Hồ mấy người đối xử với ông ấy như thế nào, ông ấy cũng sẽ trả lại như vậy, anh, chỉ là người đầu tiên!”
Hồ Minh Chính run rẩy, càng thêm sợ hãi, vội vàng dập đầu: “Anh Vương tha mạng, anh Vương tha mạng!”
Tiếc là Vương Nhất vẫn lạnh lùng: “Người ông nên dập đầu có lẽ không phải là tôi.”
Hồ Minh Chính lập tức phản ứng lại, quay qua dập đầu với Hồ Hoàng Biệt.
“Anh họ, cầu xin anh tha cho em!”
Mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói khàn khàn nói: “Cảnh ngộ của anh, em rất áy náy, ra tay với anh em cũng rất hổ thẹn, nhưng, đây là mệnh lệnh mà gia tộc đưa ra, em không thể chống lại!”
“Nếu như không ra tay với những người thất bại, sẽ bị gia tộc coi là cùng một loại người, cũng sẽ bị lăng nhục, em cũng không có cách nào khác!”
Hồ Hoàng Việt đột nhiên trầm mặc, khuôn mặt có chút do dự.
Hồ Minh Chính thấy vậy, lập tức tiếp tục nói: “Em biết anh hận chúng em, nhưng, anh không thể đem sự oán hận của tất cả mọi người đều gán lên người một mình em!”
Anh ta quỳ trước mặt Hồ Hoàng Việt, làm thế nào cũng không có ý định đứng dậy.
“Lão Hồ, đừng tin lời ông ta!”
Tăng Quốc Vinh cười khẩy một tý, nhắc nhở: “Loại người này chính là như vậy, lúc ức hiếp người khác, chưa từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy, đợi đến khi ngày này thực sự đến, lại mặt dày cầu xin, là đồ hèn nhát điển hình!”
Vương Nhất cũng đồng ý với lời nói này của Tăng Quốc Vinh, nhưng, không thể hiện ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta: “Tôi chỉ cho ông một cơ hội báo thù, xử lý như thế nào thì tùy vào ông, tôi tôn trọng quyết định của ông.”
“Cảm ơn.”
Hồ Hoàng Việt nói một tiếng cảm ơn, sau đó trầm tư suy nghĩ, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu ông ta.
Nhớ đến lúc ông ta bị làm nhục, cũng nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của gia trưởng.
Không có một chút ấm áp nào, thứ có chỉ là quá khứ không muốn nhớ lại.
Đúng, ông ta quả thật căm hận nhà họ Hồ, vợ ông ta vì nhà họ Hồ mà chết, con gái của ông ta cũng vì nhà họ Hồ mà mất tích, nhưng nhà họ Hồ cũng cho ông ta sinh mệnh, nuôi nấng ông ta trưởng thành.
Ân tình này, cũng không thể xóa bỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đã có đáp án.
“Cậu đi đi.”
Hồ Hoàng Việt khẽ thở dài, nói ra ba từ này.