CHƯƠNG 957
Sau khi lạnh lùng vứt ra một câu, Vương Nhất lập tức xông thẳng lên lầu.
Lý Tinh Sở không hề nói Lý Khinh Hồng đang ở phòng nào nhưng giác quan thứ sáu của Vương Nhất mạnh hơn người bình thường nên đã sớm biết Lý Khinh Hồng ở đâu, anh vội đẩy cửa vào.
Trên chiếc giường đơn trắng như tuyết, Lý Khinh Hồng đang yên tĩnh nằm đó, hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt rất thanh thản.
Nếu không có vết máu trên trán thì Vương Nhất đã nghĩ rằng cô chỉ đang ngủ.
“Khinh Hồng!”
Vương Nhất vội vàng đến bên Lý Khinh Hồng rồi vươn tay đặt dưới cánh mũi của cô.
Điều khiến Vương Nhất thở phào nhẹ nhõm là Lý Khinh Hồng vẫn còn thở.
Vết thương trên trán chỉ là vết thương ngoài da.
“Anh rể, chị sao rồi?”
Lúc này, Lý Tuyết Nhi cũng xông vào.
Lãnh Nhan không đi theo mà bế Vương Tử Lam đứng đợi bên ngoài để dời lực chú ý của bé.
Nếu biết Lý Khinh Hồng bị thương thì bé nhất định sẽ khóc.
“Cô ấy không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi!”
Vương Nhất ôm lấy Lý Khinh Hồng rồi đáp.
Sau khi biết Lý Khinh Hồng không sao, Lý Tuyết Nhi và bọn Lý Tinh Sở đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lý Khinh Hồng không sao, nếu thật sự có chuyện gì thì bọn họ tiêu rồi.
Sau đó, bọn họ liền muốn vào phòng xem tình hình nhưng giọng nói tràn đầy sát khí của Vương Nhất lại vang lên.
“Ai dám bước vào phòng này một bước, giết!”
Nghe thế, bọn Lý Tinh Sở lập tức nổi giận.
“Nơi đây là vương tộc Yên Đô, sao bọn tôi lại không được vào?”
“Cậu mới là người nên cút!”
Bọn họ giận dữ hét lên rồi chuẩn bị xông vào.
“Mấy người thử đi?”
Sau đó, lại thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lạc Thanh Thuỷ từ từ bước tới chắn ngang trước mặt bọn họ.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét qua từng người: “Một đám hung thủ giết người như mấy người không có tư cách vào thăm Khinh Hồng!”
Vẻ mặt Lý Phan cứng đồ, nhưng vẫn tức giận chất vấn: “Bọn tôi là trưởng bối của Khinh Hồng, tại sao lại không có tư cách vào thăm?”
Lạc Thanh Thuỷ cười giễu: “Bây giờ mới biết mình là trưởng bối của Khinh Hồng sao, vậy người tuỳ tiện sắp đặt cuộc đời con bé, còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chia rẽ con bé và Vương Nhất là ai?”
Lời của bà khiến Lý Tinh Sở Lý Phan đều thấy mất tự nhiên, họ không thể không quay mặt đi.
Ánh mắt của Lạc Thanh Thuỷ càng thêm sắc bén: “Mấy người nghe rõ đây, Khinh Hồng không chỉ là họ hàng của mấy người mà còn là cháu gái của tôi, mấy người muốn động tới con bé thì phải hỏi tôi trước đã!”
Trong phút chốc, sắc mặt của Lý Tinh Sở, Lý Phan đều xấu tới cực điểm. bọn họ tức giận nhìn Lạc Thanh Thuỷ nhưng lại không nói lời nào.