CHƯƠNG 959
Lý Tuyết Nhi mừng tới mức bật khóc.
Đám người ở lầu một nghe thấy tiếng động cũng kéo lên lầu hai nhưng vẫn không dám vào phòng.
Một lúc sau, tần suất ngón tay Lý Khinh Hồng cử động nhanh hơn, hai mắt cô hơi mở ra.
Khi thấy khuôn mặt của Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ, Lý Khinh Hồng lại không hề cảm thấy vui mừng, chỉ có ý cười nhàn nhạt.
“Em…..chết rồi sao?”
“Chị, chị chưa chết, chị vẫn còn sống!”
Lý Tuyết Nhi vội vàng nói.
“Khinh Hồng…..”
Vương Nhất cũng dịu dàng gọi tên cô, sau đó bế Vương Tử Lam lên: “Đây không phải là thiên đường, Tử Lam ở đây!”
“Mẹ ơi!”
Thấy mẹ, Vương Tử Lam lập tức vui vẻ mỉm cười rồi nhào vào vòng tay của Lý Khinh Hồng.
Sau khi cảm nhận được cái ôm của con gái, Lý Khinh Hồng mới kịp phản ứng, đồng tử của cô co lại.
“Vương Nhất, anh và Tử Lam đều không sao…..”
Ngay sau đó, Lý Khinh Hồng liền ngồi dậy rồi ôm chặt lấy Vương Nhất, nước mắt cô không ngừng lăn dài.
“Em cứ tưởng anh và con gặp chuyện rồi.”
Vương Nhất cũng ôm lấy cô, anh vuốt nhẹ lên tóc cô, cuối cùng nở nụ cười.
“Đừng sợ, anh và Tử Lam tới tìm em rồi đây.”
Thấy cảnh gia đình ba người ôm chầm lấy nhau, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ liếc mắt nhìn đối phương, trái tim đang lơ lửng trên cao cuối cùng cũng hạ xuống.
Ngoài cửa, bọn Lý Tinh Sở, Lý Phan sầm mặt nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Bọn họ cảm thấy rất áp lực.
Dù Lý Khinh Hồng thà chết để giữ mình, hay Vương Nhất vượt nghìn dặm đi tìm vợ rồi không ngần ngại lật đổ vương tộc Yên Đô, tất cả đều khiến bọn họ nhận ra rằng—
Chỉ có cái chết mới có thể chia tách hai người đó.
Ôm một lúc lâu, Lý Khinh Hồng mới buông Vương Nhất ra, cũng không biết là kích động hay ngượng ngùng, sắc mặt cô đỏ như mông khỉ.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng là lần đầu tiên ôm Vương Nhất say sưa như vậy, nói không ngượng ngùng là giả.
Nhưng mà, trong lòng cô cũng rất khó ổn định, con mắt hồng hồng hình Vương Nhất: “Anh làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh và Tử Lam đều…”
Vương Nhất trong lòng vô cùng cảm động, Lý Khinh Hồng đâm đầu vào tường, mặc dù cũng có phần do gia tộc ép buộc, nhưng mà phần lớn nguyên nhân, vẫn là cho rằng Vương Nhất đã chết, muốn đi theo anh.
Có vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì hơn.
Vừa nghĩ đến đây, anh chủ động nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lý Khinh Hồng, nắm thật chặt.
“Em mới làm anh sợ muốn chết, lần sau không nên làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Những lời này là Vương Nhất phát ra từ nội tâm, Lý Khinh Hồng chính là toàn bộ của anh, vừa mới biết Lý Khinh Hồng đâm đầu vào tường tự sát thì anh tuyệt vọng thiếu chút nữa hỏng mất.
“Ừ.”