CHƯƠNG 989
“Thật là nực cười, một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ của anh, có thể tặng được món quà như nào chứ?”
Lý Tinh Sở không nhịn được mà phì cười, ý cười trên mặt lại càng sâu.
Những người khác cũng như vậy, đợi Vương Nhất lần nữa bị cười chê.
Lý Tuyết Nhi cũng rất ngại ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh rể, anh đừng tặng quà cho mẹ em, mẹ em cái gì cũng không thiếu.”
Không phải là cô ta xem thường quà Vương Nhất tặng, mà là với địa vị như Ngụy Thương Kiều, muốn cái gì mà không có chứ?
Cái Vương Nhất có, bà ta cũng có, cái Vương Nhất không có, bà ta cũng có, còn tặng quà nữa, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Tuy nhiên, chỉ có Lý Thế Nhân nhìn Vương Nhất như có ý nghĩ, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.
Vương Nhất cười hờ hững, kiên trì nói: “Quà không phân giàu nghèo, tâm ý có là được, bác gái bác đừng từ chối nữa.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Thương Kiều cũng sâu hơn vài phần, cười khúc khích nói: “Nếu đã như vậy, vậy bác gái còn từ chối nữa, thật sự không ổn rồi, cậu muốn tặng tôi cái gì?”
Khi nói chuyện, dư quang của Ngụy Thương Kiều lại dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng của Lý Khinh Hồng, trong lòng lạ dấy lên cảm giác thoải mái không rõ.
Bà ta thù hận mẹ con Lý Khinh Hồng, đồng thời rất sợ hãi.
Khi mẹ cô hô mưa gọi gió ở Yên Kinh, bà ta vẫn là một tình nhân bí mật với thân phận thấp kém, không dễ dàng ép bà ta đi, lại xuất hiện một Lý Khinh Hồng.
Cô và mẹ của cô giống hệt nhau, xinh đẹp như nhau, lạnh lùng như nhau, cường thế như nhau… cũng khinh bỉ bà ta một cách không hề che đậy.
Bà ta đến nay vẫn nhớ một câu mà Lý Khinh Hồng nói với bà ta.
Bà ta cố lấy lòng Lý Khinh Hồng, cái có được lại là một câu lạnh lùng của Lý Khinh Hồng.
“Tránh xa tôi ra.”
Tuy chỉ có 4 chữ, nhưng Ngụy Thương Kiều lại cảm nhận được sự sỉ nhục đến từ sâu trong linh hồn.
Ánh mắt cô nhìn bà ta, giống như đang nhìn một con sâu bọ.
Cái cúi nhìn tới từ người bề trên, triệt để đả kích lòng tự tôn vừa đáng thương vừa kiêu ngạo của Ngụy Thương Kiều, giống như lại nhìn thấy người phụ nữ kia.
Nhưng do bà ta chỉ là vợ sau của Lý Thế Nhân, mà Lý Khinh Hồng lại là con gái, ai quan trọng, nhìn mà biết.
Bà ta hèn mọn, tủi nhục, nằm mơ cũng muốn giẫm lên người của Lý Khinh Hồng.
Bây giờ, ở trên người Vương Nhất, bà ta làm được rồi.
Nhìn thấy Lý Khinh Hồng phẫn nộ, đau lòng, thậm chí rơi lệ vì Vương Nhất, trong lòng bà ta có được khoái c4m báo thù.
Bà ta muốn đánh Vương Nhất vào địa ngục!
Khóe miệng của Nguỵ Thương Kiều cong lên, mang theo sự mỉa mai như có như không, mỉm cười cầm lấy quà của Vương Nhất.
Tuy nhiên, điều Ngụy Thương Kiều nghĩ trong lòng, Vương Nhất sao không biết chứ?
Anh mỉm cười, thuận tay lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Ngụy Thương Kiều.
“Lần này tới vội vàng, không có gì lấy ra được cả, chỉ tặng viên thuốc này.”