Một cảm giác tê buốt tựa như cơ thể bị xé toạc ra bất ngờ ập đến khiến Hoa Vi thức giấc.
Nàng bàng hoàng ngồi trên giường, mồ hôi thấm đẫm tóc mai. Trái tim đập mạnh không ngừng làm lồng ngực nàng thấy bức bối.
“Lại nữa sao?” Hoa Vi ôm trán lẩm bẩm.
Nàng mệt mỏi nhấc chân xuống giường đứng dậy. Bên cạnh Hoa Vi còn có một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm ngủ. Bị tiếng động ban nãy đánh thức dậy, nàng trông có vẻ lo lắng quay sang Hoa Vi.
“Tiểu Vi à, sao vậy con? Gặp ác mộng nữa hả?”
Người phụ nữ đó tên Lục Lan, một góa phụ sống ở gần bìa rừng. Phu quân nàng trong một lần đầu quân đi lình mà bỏ mạng vùng biên cương cách đây sáu năm về trước. Tuy chồng mất sớm, nhưng sống cùng nàng còn có một người con gái đẹp người đẹp nết, năm nay vừa tròn tuổi mười tám tuổi trăng tròn tên Lục Hoa Vi.
Lục Lan theo chân con gái mình xuống bếp, gương mặt chứa đầy sự buồn phiền. Con gái nàng Hoa Vi cách đây mấy mươi ngày trước mất tích trong rừng, nàng lo lắng nhờ người trong thôn đi tìm. Kết quả thấy con gái bất tỉnh dưới vách đá, Lục Lan cảm tạ trời thương mà đưa con về nhà.
Nhưng từ đó Hoa Vi như bị mất trí nhớ đến khù khờ vậy. Không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra, không nhớ đến người mẫu thân là nàng, thậm chí còn quên luôn cách sinh hoạt hàng ngày. Điều này khiến nàng rất đau khổ.
“Phải, ta kể từ khi về đây liên tục có cảm giác rất kì lạ… giống như có gì đó muốn lôi kéo ta vậy.” Đáp lại sự ân cần hỏi han của Lục Lan, Hoa Vi trả lời một cách thờ ơ.
Lục Lan buồn rầu, nhưng vẫn đi theo Hoa Vi để trông chừng con gái.
Sáng ngày hôm sau, sắc trời lạnh lẽo âm u không khỏi kéo theo tâm trạng con người trùng xuống. Lục Lan vừa gánh nước giếng về đến nhà nhìn đứa con gái ngồi ngẩn sau hiên mà thở dài.
“Hoa Vi à, vào bếp phụ nương đi con!” Lục Lan lớn tiếng gọi con gái nhưng chẳng nhận được hồi đáp. Bất lực, người góa phụ lặng lẽ tiến vào gian bếp bụi bặm khói tro.
Còn Hoa Vi giờ này vẫn ngồi đó, ngước đầu nhìn lên bầu trời rồi đưa hai tay lên như muốn bắt thứ gì đó từ không khí.
Đột nhiên nàng khựng lại, quay đầu nhìn về phía chân trời đằng Tây.
“Ai ở đó vậy?” Hoa Vi lẩm bẩm.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, mang theo hương vị thanh mát cuốn bay những lọn tóc của Hoa Vi, khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Bỗng gió mạnh hơn, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cắt trong không khí. Để rồi ba đạo tinh quang từ đâu bay thẳng về hướng Hoa Vi.
Từng đạo tinh quang này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc nhưng cũng đã tạo nên áp lực kinh người, cây cỏ xung quanh bị xé nát đến mức vặn vẹo, tiếng kêu của thú vật trong rừng vọng lên như thể chúng đang bị mổ ra vậy.
Oanh!
Hoa Vi đau đớn trước áp lực này, chân tay nàng mềm nhũn, lỗ tai và mũi bắt đầu bị xuất huyết. Có tiếng ‘bịch’ lớn phát ra từ trong gian bếp, là Lục Lan.
Ba đạo tinh quang vừa rồi đâm thẳng xuống ngay trước mặt Hoa Vi rồi tan biến thành làn sương trắng dày đặc.
Từ trong sương dần dần lộ ra hình bóng của ba vị lão giả mặc trường bào phất phơ giữa không trung.
Người bên trái để tóc hoa râm đầu đội miện quan đúc hình đuôi phượng, thân khoác trường y đỏ rực, khuôn mặt nghiêm nghị cứng rắn. Xung quanh còn tỏa ra một loại hỏa diễm nào đó lúc ẩn lúc hiện càng tăng thêm sự nóng nảy.
Người bên phải mặc y phục màu tối, bên hông đeo vỏ kiếm nạm ngọc, cuối chuôi cầm còn đính thêm vài cành lá trúc, tóc búi gọn nhưng nét lông mày sắc bén hệt lưỡi kiếm, có thể tạo nên áp lực vô hình.
Còn người ở giữa nổi bật lên với khuôn mặt hiền lành phúc hậu, tuy có phần hơi gầy gò nhưng đổi lại là sự mềm mại gần gũi khác với hai người còn lại. Cả thân trắng muốt râu tóc bạc phơ, tiên khí phiêu phiêu không giống bụi trần.
Thấy Hoa Vi có vẻ chật vật, lão giả bạch y đưa lòng bàn tay về phía nàng, trên đầu ngón tay thon dài đó dần tụ lại một hạt ngọc nhỏ, bắn thẳng vào mi tâm Hoa Vi.
Ngay khi vừa tiếp xúc với hạt ngọc đó, Hoa Vi ngừng xuất huyết khiếu, cảm giác áp lực bị đè nén vơi dần đi, thay vào đó là sự dịu nhẹ tựa suối mát.
Ba vị lão giả trước mặt cũng không vội, thong dong mỗi người đến đứng trước mặt Hoa Vi. Bọn họ nhìn nàng chăm chú đến mức nàng cảm thấy có gì đó liên tục quét qua cơ thể mình. Phải mất một lúc lâu Hoa Vi mới tạm hồi phục, bắt đầu mở miệng nói chuyện.
“Các người là ai?”
Vị trông có vẻ như là kiếm sĩ bên trái trả lời:
“Bọn ta lần lượt là ba Thái thượng trưởng lão của ba tông môn khác nhau, ‘Diệm Quân’() của Phụng Minh Tông, ta ‘Trúc Ngọc’() của Kiếm Thanh Sơn và ‘Bạch Thiên’(*) của Dương Tâm Đảo.”
(*)Đây không phải tên nhân vật mà chỉ là danh hiệu.
Nói rồi người khoác trường y đỏ rực – ‘Diệm Quân’ bước lên phía trước dõng dạc nói, thanh âm của ông như truyền vào thiên địa.
“Vào giờ Sửu tối qua, bọn ta cảm nhận được một nguồn linh khí to lớn ở đây, sau khi thăm dò thì phát hiện ra nó từ trên người của ngươi. Ngươi tuy thân nữ tử nhưng lại mang thiên phú kinh người, vậy nên ba chúng ta quyết định thu ngươi làm đệ tử…”
‘Diệm Quân’ chưa kịp nói hết, ‘Bạch Thiên’ đôt nhiên cắt lời xen vào từ tốn giải thích.
“Cả ba chúng ta đều muốn thu ngươi nhưng lại không thể đạt thành chung, nên mới cùng nhau kéo đến đây để mong muốn tự ngươi quyết định, Hoa Vi cô nương.”
Hoa Vi… chết lặng. Nàng chẳng hiệu chuyện gì xảy ra nữa. Mất hết kí ức, quên đi cách sinh hoạt, thường xuyên gặp ác mộng rồi đến nay là ba người là mặt thình lình rơi từ trên trời xuống, nói cái gì mà thu để tử, cái gì mà tông môn,… Nàng thật sự rất bối rối.
“Ta… ta không biết.” Hoa Vi khẩn trương đáp lại lời ba vị trưởng lão, họ cũng không ngoài ý muốn mà chỉ cười trừ nhìn nàng.
Lúc này đây Hoa Vi đang cảm thấy vô định, nàng rốt cuộc chẳng biết ý nghĩa tồn tại của bản thân nữa. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, đó là hình ảnh của Lục Lan.
Phải rồi,.. “Ngạch nương… “ Hoa Vi như tìm lại được gì đó, tức tốc chạy đi xuống gian bếp. Mắt thấy Lục Lan đang xuất huyết khiếu nằm dưới đất, Hoa Vi lo lắng đỡ nàng ta dậy, lớn tiếng gọi:
“Nương! Nương ơi!”
Bấy giờ vị ‘Bạch Thiên’ bước vào, lại lấy ra hạt châu trắng từ đầu ngón ấn vào giữa trán Lục Lan. Thần kì làm sau máu lặp tức ngừng chảy, nhịp thở của Lục Lan dần đều lại.
“Hoa… Vi?” Nàng khó khan mở miệng, tiếng nói khàn khàn đi ra từ cổ họng.
“Nương!” Hoa Vi mừng rỡ, đây là cảm xúc đầu tiên mà nàng cảm nhận được kể từ khi quên hết mọi thứ đến nay.
“Con vừa gọi ta là…nương?” Khóe mắt Lục Lan bất giác đỏ hoe, nỗi khổ tâm của nàng cuối cùng cũng bớt đi phần nào.
“Ta không biết, ta vẫn không nhớ được gì hết ngoại trừ việc người là ngạch nương của ta…” Hoa Vi từ từ bình tĩnh lại.
“Không sao… không sao… từ từ rồi con sẽ nhớ lại hết thôi…” Lục Lan nhẹ nhàng mìm cười vuốt ve khuôn mặt của Hoa Vi.
Bỗng có tiếng gõ lên tấm cửa gian bếp, đó là lão ‘Bạch Thiên’.
“Chuyện này quả thực là lỗi của chúng ta khi đã khiến các ngươi gặp chuyện này.”
Lục Lan nhìn qua khí chất của lão giả đối diện lập tức hoảng hốt, kéo Hoa Vi quỳ xuống hành lễ.
“Chúng phàm hèn mọn nào có dám trách cứ thượng tiên, hai mẹ con ta giữ được cái mạng này đề là nhờ thượng tiên. Xin cảm tạ vô ngàn!”
‘Bạch Thiên’ híp mắt vuốt chòm râu dài của mình rồi đưa tay lên không trung phẩy nhẹ một cái, Hoa Vi và Lục Lan lập tức xuất hiên trong chính điện nhà họ Lục. Ngồi đối diện hai bọn họ lần lượt là ‘Diệm Quân’ ‘Bạch Thiên’ ‘Trúc Ngọc’.
Lần này lão kiếm ‘Trúc Ngọc’ lấy ra một hộp gỗ nhỏ đặt đến trước mặt Lục Lan.
“Đây là quà tạ lỗi của lão phu, Bổ Khí Đan thượng phẩm có tác dụng tăng khí huyết, cải thiện sức lực và chữa trị bệnh tật đau ốm. Ngoài ra còn có tác dụng tăng thọ với người phàm. Ba mươi sáu viên đủ cho ngươi dùng đến già.”
Sau đó là ‘Diệm Quân’ lấy ra một chiếc quạt.
“Còn thứ này là phần của bổn quân, Quạt Bà Hạ. Mùa hè quạt mát tựa sương thu, mùa đông ấm như xuân về. Đối với canh tác có khả năng thay đổi khí tượng vừa phải. Còn có thể phòng vệ trước thú rừng hoang dã.”
Còn riêng ‘Bạch Thiên’ chỉ im lặng vuốt râu.
Lục Hoa cảm tả không ngớt, nàng vừa mừng nhưng cũng vừa lo. Mừng vì được ban trân phẩm quý hiếm, đồ vật tiên gia nhưng cũng lo bởi nàng biết, thứ gì cũng có cái giá của nó…
Lúc này ‘Thiên Bạch’ mới mở lời.
“Chúng ta đến đây là để thu Hoa Vi cô nương làm đồ. Cô nương mang thiên phú kinh người, sau này ắt làm nên nghiệp lớn.”
Đúng như những gì Lục Lan lo sợ, tim nàng như thắt lại. Nàng nhìn con gái mình là Hoa Vi, nàng biết không thể từ chối làm phật lòng các bậc thượng tiên.
Hoa Vi yên ắng nãy giờ rốt cuộc cũng có động tĩnh, nàng nhìn thẳng về phía ‘Thiên Bạch’ và nói:
“Ta muốn đi Dương Tâm Đảo!”
‘Trúc Ngọc’ híp mắt, bĩnh tĩnh hỏi một câu tại sao. Ngay lập tức lão đã nhận được câu trả lời:
“Ta cảm thấy mình phải làm thế.”
Nghe xong câu này, mọi người trong gian phòng đều im lặng. Lục Lan hoảng hốt lập tức muốn quỳ xuống van nài thượng tiên tha cho con gái thì điều tiếp theo khiên nàng ngơ ngác.
‘Diệm Quân’ lập tức hóa thành ngọn lửa lập lòe trong phút chốc rồi biến mất, ‘Trúc Ngọc’ cũng dần theo gió tản đi lấy từng chiếc lá. Chỉ còn lại ‘Bạch Thiên’ là ngồi đó.
“Ta đi thôi.”
Nói rồi lão lại phất tay một cái, giữa không trung có đường kẻ dọc dần nứt ra để lộ một thông đạo màu đen sâu thẳm bên trong. Lục Lan thấy vậy vội vàng ôm con gái trong nước mắt, liên tục xin lỗi con gái rồi không cam lòng buông tay ra. Nhìn Hoa Vi đi theo ‘Bạch Thiên’ vào thông đạo.
Trong bóng tối sau hun hút đó, Hoa Vi chỉ nhìn thẩy bóng hình trắng xóa của ‘Bạch Thiên’ phía trước mà mò theo đến cuối thông đạo.
“Ah…” Nàng lấy tay che mắt trước ánh sáng đến bất ngờ sau khi ra khỏi thông đạo. Càng bất ngờ hơn nữa là khung cảnh trước mặt tưởng trùng như chỉ có trong truyện thần thoại vậy.
“Chúng ta đến rồi, động phủ của lão phu – Bạc Sơn.”
( P/s đầu truyện: Mọi chi tiết đều đã được tính toán nên mn cứ an tâm :> Hãy nêu suy nghĩ bên dưới cmt để giúp mình cải thiện nhé )