Chân Ngã Đạo Tiên

Chương 2 - Lấy Tâm Nghịch Trời

Giữa đại hải mênh mông có một hòn đảo to lớn trôi nổi trên không. Ở trung tâm đảo là ngọn núi cao chót vót, trên đỉnh còn tản ra ánh sáng màu bạc.

Bên thân sườn gần đỉnh núi, có một căn chòi gỗ nhỏ. Hoa Vi thân mặc lục bào đầu cài cành liễu đính ngọc ngồi xếp bằng trên hiên chòi.

Bỗng bên cạnh nàng một thông đạo từ hư không mở ra, ‘Bạch Thiên’ từ trong đó bước đến gần nàng, chậm rãi vuốt râu nói:

“Ngươi thiên sinh mang nhiều linh khí, không cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt bên ngoài, quan trọng là ở cái bên trong.”

Hoa Vi ngay lập tức quỳ xuống, dáng vẻ giống Lục Lan khi trước quỳ mấy phần. Xem ra là đã học bà ấy.

“Đa tạ sư phụ chỉ bảo.”

‘Bạch Thiên’ chậm rãi đi về giữa sân chòi, vừa đi vừa nói.

“Sau không cần quỳ nữa, hành lễ thôi là được. Mà vi sư ở đây có một bộ công pháp tôi luyện căn cơ, vô cùng thích hợp với ngươi. Xem qua thử đi.”

Một tập kim bảo bay đến trước mặt Hoa Vi, nàng bắt lấy rồi mở ra.

“Linh Chi Thiên, Hợp Thể Nội… Thể Nội Chi Nhân, Tâm Cốt…”

Nàng lẩm bẩm đọc lấy ‘Tôi Linh Pháp’ nhưng lắc đầu.

“Sư phụ, ta xem không hiểu.”

‘Bạch Thiên’ đã đứng ở giữa sân chòi, quay mặt về phía Hoa Vi ra hiệu cho nàng đến đây.

“Vi sư biết, vậy nên mới tới để dạy ngươi. Qua đây.”

“Dạ” Hoa Vi nhanh chóng đáp lại rồi cước bộ đến ngồi xếp bằng đối diện với ‘Bạch Thiên’.

Một thầy một trò ngồi đối diện nhau, nhắm mắt chậm rãi tiến vào trạng thái minh tưởng.

Hoa Vi cảm thấy trong đan điền của mình có gì đó cuồn cuộn dữ dội, không ngừng bành trướng ra xung quanh. Đột nhiên bên tai là lời của sư phụ:

“Linh Chi Thiên, Hợp Thể Nội…”

Linh khí là của trời, tu sĩ hấp thụ vào trong cơ thể để thay da đổi thịt, sinh ra tiên cốt. Hoa Vi hiểu ra được điểm này, lập tức thử dung hòa linh khí bên trong đan điền. Nhưng không giống nàng nghĩ, số linh khí đó cứ tiếp tục bành trướng, ăn mòn từng bộ phận trong thể nội nàng.

“Ah… Sư phụ ơi…” Hoa Vi đau đớn rên rỉ.

‘Bạch Thiên’ cũng không để ý mà chậm rãi nói tiếp.

“ Thể Nội Chi Nhân, Tâm Cốt…”

Tâm Cốt? Là lấy ‘Tâm’ làm chủ để điều khiển linh khí ư? Hoa Vi bắt đầu bình tĩnh, nàng hít thở sâu im lặng cảm nhận nhịp tim của chính mình… Bất quá không có tác dụng.

Bỗng ‘Bạch Thiên’ lại bồi thêm một câu:

“Ngươi đã lên đảo cùng vi sư được tròn một tháng, hẳn vị Lục phụ kia vẫn còn rất lo lắng…”

Thanh âm của lão dần mờ nhạt đi trong đầu Hoa Vi, Lục Lan… là nương của nàng. Nàng tuy không còn kí ức gì về nương nữa nhưng sâu trong tâm vẫn còn sót lại chút tình cảm.

Bỗng Hoa Vi có cảm giác rưng rưng, khóe mắt cay ngai ngái. Theo đó, linh khí trong đan điền nàng vốn cuồn cuộn như sóng dữ đột nhiên bình lặng, êm đềm chảy vào từng khiếu huyệt của nàng.

“Rất tốt, đã đả thông được hai mạch Nhâm Đốc. Không hổ là người vi sư chọn. Từ giờ ngươi coi như là đã nhập môn, bước lên con đường tu tập.”

‘Bạch Thiên’ quét qua thể nội của Hoa Vi, gật gù cảm thán.

Còn nàng chỉ im lặng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình rồi chậm rãi mở mắt nhìn thẳng về phía ‘Bạch Thiên’.

“Sư phụ, chúng ta là lấy nhân tâm nghịch thiên đạo ư?”

Vị thái thượng trưởng lão của Dương Tâm Đảo quay lưng lại với nàng, đưa lòng bàn tay lên giữa không trung, từ từ giải thích:

“Linh khí mang tính ‘Vô Ngã’, tuy trường tồn bất biến nhưng lại thiếu cốt lõi. Cảnh giới càng cao linh khí tích tụ trong thể nội càng nhiều, chúng dần ăn mòn linh hồn dẫn đến thay đổi bản tính. Lạnh lùng vô cảm, thứ gọi là đại đạo vô tình.”

“Còn chúng ta, dù là yêu thú hay nhân loại đều có riêng cho mình một phần ‘Bản ngã’, không phân biệt tốt xấu. Đó chính là thứ định hình nên sự tồn tại riêng giữa từng cá thể với nhau, giữa ‘nhân’ và ‘linh’.”

Hoa Vi như hiểu được gì đó lập tức nói xen vào:

“Cảnh giới càng cao càng dễ bị thiên đạo đồng hóa, mất đi bản thân. Tuy trường tồn bất biến nhưng lại giống như một khối linh khí biết đi, vô tình và… Sư phụ, người nói xem đây không phải ta khi trước ư?”

‘Bạch Thiên’ mỉm cười quay đầu lại với Hoa Vi.

“Đúng thế, ngươi mang theo một nguồn linh khí to lớn – thứ đã bào mòn đi hết mọi kí ức, tính cách, tình cảm của ngươi. Chúng ta vừa đến thu ngươi đi kịp lúc, nếu không để thêm một khoảng thời gian toàn bộ phần ‘Bản ngã’ của ngươi đều bị xói mòn hết. Như vậy thế gian lại thêm một mối nguy.”

Hoa Vi nghe xong đột nhiên mỉm cười cùng với ‘Bạch Thiên’, sau đó cả hai đồng thanh nói, giọng nói trùng điệp tựa đi thẳng vào đất trời.

“Giữ ta lại, không phải để truyền thừa đại đạo”

“Giữ ngươi lại, cũng chẳng để dạy tu tiên.”

“Giữ ta lại, là vì muốn ta hiểu.”

“Giữ ngươi lại, vì hai chữ ‘Nhân tâm’ “

Thế rồi mọi thứ im lặng, linh khí giữa thiên địa ban nãy bị lay động không nhẹ dẫn đến chúng để tự Dương Tâm Đảo dưới núi tò mò.

Còn hai sư đồ Hoa Vi đối diện nhau trên căn chòi gỗ. Nàng làm một lễ tạ sư phụ. Trước khi rời đi ‘Bạch Thiên’ nói:

“Ngày mai ngươi chuẩn bị xuống núi ra mắt chúng đệ tử, đồng thời làm quen với sự tình trên đảo.”

“Dạ”

Trong một tòa thạch thất đơn sơ, có một chiếc bàn đá và bốn chỗ ngồi xếp xung quanh. Hai trong chỗ đó đã có người ngồi.

Giữa không trung một thông đạo từ từ mở ra, bước khỏi đó không ai khác ngoài ‘Bạch Thiên’

“Lão Bạch, sự tình thế nào rồi?” Người ngồi bên trái hỏi về phía ‘Bạch Thiên’.

‘Bạch Thiên’ chậm rãi ngồi xuống, vuốt chòm râu khẽ nói:

“ ‘Diệm Quân’ đừng lo, vẫn tốt. Chỉ là ban nãy tại hạ vô tình tản ra chút linh khí, liền khiến Lục nhi bị ảnh hưởng, trong phút chốc suy nghĩ trở nên giống nhau như đúc.”

Vị ‘Diệm Quân’ kia phì cười.

“Nói ngươi vô tình thì chẳng bằng cố ý đi. Cơ mà chỉ với chút linh khí thôi cũng đã bị ảnh hưởng đến suy nghĩ rồi, nha đầu này quả thực đã bị xói mòn nhân tính đến cực hạn, chỉ còn lại phần ‘Vô ngã’ ”

Người ngồi bên phải là ‘Trúc Ngọc’ bấy giờ mới lên tiếng.

“Lão Bạch, ngươi đã là Đại Thừa kỳ đại viên mãn rồi. Lại còn giữ bên mình một nha đầu như vậy nữa, không sợ bị nàng ta vô tình ảnh hưởng sao. Ngươi biết giữa linh khí với nhau đều có tính hợp nhất. Hai sư đồ các ngươi sợ có ngày…”

‘Bạch Thiên’ cắt lời ‘Trúc Ngọc’, chỉ bình thản đáp.

“Không sợ, không sợ… ta tự có biện pháp nếu ngày ấy đến. Chẳng qua đây là kế hoạch của bốn người chúng ta, đã đến bước này không thể quay đầu lại được rồi.”

Đột nhiên ba người im lặng.

“ ‘Ẩn Dạ’ tiên tử vì che giấu Thiên Đạo chuyện này mà hi sinh bản thân, cam tâm đánh mất bản ngã để trong phút chốc vượt ra khỏi hệ thống cảnh giới của Thiên Đạo, toàn lực che giấu sự tồn tại của Hoa Vi.”

‘Bạch Thiên’ chậm rãi nhắc lại chuyện cũ. Vị ‘Ẩn Dạ’ tiên tử kia vốn ngồi đối diện lão nhưng giờ chỗ đó đã bị bóng tối che khuất, không cách nào nhìn được nơi người ấy từng ngồi.

Diệm Quân cũng bình tĩnh hơn, cảm khái không thôi.

“ ‘Ẩn Dạ’ đã giúp hoàn thành bước đầu, tiếp theo là đến ba người chúng ta… Cơ mà vị tiên tử này cũng thật phách lối, trong giây phút cửu tử nhất sinh vẫn còn dư lực tự mình che giấu những gì sót lại về bản thân. Thế gian này giờ đây đã không còn ‘Dạ Uyển Cung’, chẳng ai nhớ về ‘Ẩn Nữ’ tung hoành kháp đại lục…Đáng tiếc.”

‘Trúc Ngọc’ lúc này rút bao kiếm ra ngẫm nghĩ.

“Nếu nàng ta không che giấu, không xóa đi toàn bộ tin tức của mình thì rất có thể Thiên Đạo sẽ thông qua ghi chép của quá khứ mà phát hiện có sai lầm, có gì đó bị ẩn đi mà suy ra đến Hoa Vi cô nương. Chỉ khi ‘Ẩn Dạ’ xóa hết toàn bộ, tự khắc Thiên Đạo sẽ không phát hiện gì, cho rằng mọi thứ đều vẫn hợp lí. Thật tỉ mỉ…”

‘Bạch Thiên’ gật đầu rồi đứng dậy, đưa tay lên cao dõng dạc nói:

“Bốn người chúng ta đều đã có sự quyết tâm đối với kế hoạch này, ‘Ẩn Dạ’ tiên tử tuy đã đánh mất bản ngã của mình, nhưng đổi lại nàng đã mở ra một ngã lối mới…”

Hai người còn lại cũng đứng dậy, đưa tay lên đồng thanh nói với ‘Bạch Thiên’

“Chân Ngã!”

Bình Luận (0)
Comment