Bên dưới chân núi Bạc Sơn, có hai thiếu niên trẻ mặc thanh y đang nhìn đám đông hướng về phía Tâm Sinh Điện.
Người bên trái đeo trường kiếm, còn người bên phải tay cầm bình hồ lô đùa nghịch.
“Này Lăng huynh, ngươi nghĩ xem vị sư thúc này trông thế nào? Có thể lọt được vào mắt của sư tổ thì hẳn thiên phú không kém Hồng Đức chưởng môn đi.” Lưu Bôn – người đang nghịch hồ lô hỏi sang vị sư huynh đang đứng cạnh mình.”
Lăng Triệt quan sát về Tâm Sinh Điện – nơi mà các vị trưởng lão trên dưới tông môn đều tụ họp lại vào mỗi dịp trọng đại. Từ đây có thể nghe thấy tiếng kèn lạc, tiếng trống đánh tưng bừng, trên trời chim hạc khắp nơi bay về uốn lượn như muốn dâng lên vị sư thúc mới của Dương Tâm Đảo.
“Cách đây một tháng Thái thượng trưởng lão bất ngờ xuất quan, từ trong động phủ hóa tinh quang vi hành về hướng Đông. Nghe nói hai vị Thái thượng trưởng lão của Phụng Minh Tông và Kiếm Thanh Sơn cũng đều có mặt ở đó. Xem ra vị sư thúc này có lai lịch không nhỏ.”
Nói xong hắn nhảy lên phi kiếm bay về phía Tâm Sinh Điện.
“Chúng ta đi xem thử thế nào”
“Được!”
Căn chòi gỗ gần đỉnh Bạc Sơn, Hoa Vi yên lặng xếp bằng dưới hiên gỗ. Bỗng có ba thân ảnh dưới sương hiện lên. Đó là một vị đại hán mặc áo bào vàng nhạt, đầu vấn tóc đen gọn lại đằng sau. Hắn đến trước mặt Hoa Vi làm một lễ rồi mở miệng giới thiệu:
“Ra mắt ngũ sư muội, ta là Hồng Đức, đại đồ đệ của ‘Bạch Thiên’ sư phụ, cũng là chưởng môn của Dương Tâm Đảo.”
“Phía sau ta lần lượt là nhị đệ Phong Hải, chủ đảo Đông Kình. Hắn tuy kiệm lời nhưng tâm rất tốt, đặc biệt tỉ mỉ, có lẽ sau này muội có thể học hỏi được vài phần.”
Phong Hải bước lên, chắp tay làm lễ ra mắt Hoa Vi.
“Sau đó Là tam muội Yến Tình, chủ đảo Tây Ngư…”
Theo lời Hồng Đức, một vị nữ tử váy tím bước lên, nàng ngũ quan sắc sảo, da trắng như ngọc, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng tự giới thiệu:
“Ra mắt Ngũ muội, có lẽ chúng ta sẽ hợp nhau đấy.”
Hồng Đức chậm rãi gật đầu rồi nói tiếp.
“Về phần tứ đệ Ôn Man… đáng tiếc đệ ấy thích đi du ngoạn. Hai trăm năm trước trong một lần vượt Yêu Hải để truy vết Đá Hoàng San về cho bổn đảo gặp phục kích. Đệ ta cảnh giới không thua kém chúng ta, lại có thần thông quỷ dị, đáng lý là phải bình an trở về nhưng không biết vì sao vẫn lạc. Sư phụ khi đó buồn lòng không thôi.”
Nói đến đây ba người có vẻ hơi trùng xuống nhưng rất nhanh liền tan biến.
Hoa Vi tiến lại gần lần lượt làm lễ ra mắt ba vị huynh tỷ, nàng nói:
“Tứ sư huynh yêu thích du ngoạn, có lẽ linh hồn huynh ấy hiện đang chu du tiêu dao tự tại khắp bốn phương. Về phần các vị sư huynh sư tỷ, không biết đến căn chòi của tiểu muội là để…”
Hồng Đức bật cười đáp lại ngay.
“Sư phụ hẳn đã nói với nàng rồi, đại lễ tế bái nhập môn đã được chuẩn bị xong. Nào, mời!”
“Đa tạ tâm ý của bổn đảo.” Hoa Vi cúi người, đi theo bóng lưng ba người tiến vào màn sương tráng.
Trong đại điện, các đệ tử thân truyền của từng vị trưởng lão ngồi thành hai hàng, đằng sau là đệ tử nội môn, còn bên ngoài điện là đệ tử ngoại môn chen chúc nhau ngó vào.
Lăng Triệt và Lưu Bôn đứng trong hàng ngũ nội môn, hồi hộp nhìn về phía chính cửa.
Lát sau có tiếng kèn vang lên, cùng với đó là rung động trong linh khí – dấu hiệu cho thấy ba vị trưởng lão cùng tân sư thúc đã đến.
Lưu Bôn đột nhiên lấn đến nói nhỏ bên tai Lăng Triệt:
“Nghe nói ba vị trưởng lão cảnh giới thấp nhất cũng là Hợp Thể sơ kỳ, chỉ là xuất hiện thôi cũng đã khiến linh khí ba động lên rồi. Thật đáng sợ!”
Lắng Triệt gạt tên đệ đệ sang một bên, có chút châm chọc nói.
“Này chỉ là kiềm chế lại thôi, lấy tu vi của ta, ngươi và hầu hết người ở đây không nghi ngờ gì sẽ chết bất đắc kì tử ngay khi các vị trưởng lão tiến vào.”
Nghe xong câu này Lưu Bôn chỉ biết thở dài, im lặng hướng thẳng về phía cửa điện.
Hoa Vi theo ba chân ba người tiến vào trong điện. Vừa đặt chân vào nàng ngay lập tức choáng váng trước khung cảnh bên trong, tuy không rực rỡ tráng lệ nhưng mọi vật trong này đều tản ra linh khí.
Bỗng trong đám đệ tử nội môn có kẻ gục xuống đất, nhưng mọi người chỉ lặng lẽ đưa hắn ra.
Yến Tình quay đầu mỉm cười với Hoa Vi.
“Chúng ta biết thể chất của muội, muội hiện tại chỉ mới có thể chưởng khống một phần nhỏ khối linh khí to lớn trong người, khó tránh vô tình bộc phát ra xung quanh. Ta đây coi như cũng có biện pháp tạm thời phong ấn lại, sau này để ta đi cầu sư phụ giúp muội giải quyết.”
Nói xong nàng mở lòng bàn tay Hoa Vi viết viết gì đó khiến nàng cảm thấy linh khí bên trong mình yên ắng lạ thường, chỉ còn ba động nhẹ không đáng kể.
“Đa tạ tỷ tỷ.” Hoa Vi nói nhỏ làm Yến Tình bật cười khách sáo, sau đó quay lại lễ đài ngồi vào tọa hạ của mình.
Ở chính điện đặt năm cái tọa, cái lớn nhất là của ‘Bạch Thiên’ nằm phía trên, sau đó là bốn cái nhỏ bên dưới lần lượt thuộc về từng trưởng lão. Hoa Vi được Hồng Đức chỉ định ngồi vào chiếc tọa vốn thuộc về Ôn Man – tứ sư huynh đã vẫn lạc của nàng.
Về phần ‘Bạch Thiên’, vị thái thượng trưởng lão này hiện lại tiến vào bế quan không tiện có mặt nên người chủ chì đại lễ là chưởng môn Hồng Đức.
“Sư phụ chúng ta ‘Bạch Thiên’ chủ nhân của Dương Tâm Đảo, là thiên hạ đệ nhất tu sĩ Đại Thừa kỳ, công đức vô lượng, tâm hiền từ bi. Nay đây chiếu theo thiên mệnh tỏ ý muốn thu đồ, lấy tên Lục Vi sau này là gọi trưởng lão đảo Bắc Giao. Đại lễ bắt đầu!”
Theo lời nói chấm dứt, vô số các vị tiên nữ xinh đẹp quần khăn tơ hồng bay thướt tha hiện ra, các nàng nối nhau múa từng khúc đàn khúc hát để dâng lên Hoa Vi. Trong bầu không khí đó là từng vị để tử thân truyền đứng lên bái kiến tân sư thúc.
Cùng lúc đó bên ngoài trên núi Bạc Sơn, ở giữa hiên chòi gỗ ‘Bạch Thiên’ chậm rãi mở mắt.
“Các người đến rồi.”
Trước mặt lão là ‘Diệm Quân’ và ‘Trúc Ngọc’, hai vị trưởng lão này đều có mặt ở đây.
“Lão Bạch, ngươi chuẩn bị rồi chứ?” ‘Diệm Quân’ có hơi nóng ruột hỏi.
“Tất cả đều tốt, ‘Diệm Quân’ ngươi đúng quả thật không thay đổi sau suốt hơn 1200 năm ta quen biết nhau.” ‘Bạch Thiên’ mỉm cười vuốt râu nói khẽ.
‘Diệm Quân’ hừ nhẹ.
“Nếu ta thay đổi thì đứng trước mặt ngươi giờ là một yêu quái Đại Thừa kỳ rồi!”
“Được rồi.”
‘Trúc Ngọc’ xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, quay về phía ‘Bạch Thiên’ nói:
“Nhắc đến Đại Thừa Kỳ, nàng ta thế nào rồi?”
‘Bạch Thiên’ chậm rãi đưa tay hướng về hư không rồi kéo ra một anh nhi rất nhỏ, chỉ là anh nhi này vừa xuất hiện không gian xung quanh chìm vào bóng tối. ‘Diệm Quân’ thấy thế liền búng tay, bóng tối ngay tức khắc tan đi trước ánh sáng tựa thái dương tỏa ra từ người lão.
“Năm đó trước khi vẫn lạc, ‘Ẩn Dạ’ tiên tử đã đưa cho ta cái nguyên anh thứ hai của nàng. Chúng ta đều biết phải làm gì với chúng. Tuy rằng đã cố gắng bảo quản nhưng nguyên anh này đã rơi từ Đại Thùa Kỳ xuống còn Luyện Hư trung kỳ…”
‘Bạch Thiên’ chậm rãi nhắc nhở lại hai đạo hữu trước mặt rồi đưa anh nhi trong lòng bàn tay ra giữa không trung. ‘Trúc Ngọc’ cũng đưa tay hướng về nó rồi nói tiếp lời ‘Bạch Thiên’.
‘Tuy là Luyện Hư kỳ nhưng lấy ba chúng ta bù vào đều có thể chống đỡ được. Cái quan trọng ở đây là nguyên anh này mang theo phần nhỏ Đạo. Cùng với thần thông của riêng ‘Ẩn Dạ’ sót lại cũng đủ để che giấu Thiên Đạo.”
‘Diệm Quân’ đưa tay lên cuối cùng, phì cười:
“Tổ chức đại lễ nhập môn lớn như này cho nha đầu không nghi ngờ gì sẽ dẫn đến Thiên Đạo chú ý, từ đó có khả năng hỏng hết toàn bộ kế hoạch. Nhưng nếu như vẫn cứ giấu nàng trên núi thì một khi xuất sơn lập tức bị trời tru diệt…”
‘Bạch Thiên’ tiếp lời ‘Diệm Quân’.
“Nhưng đây cũng là cơ hội để hoàn thành bước cuối cùng, che giấu hoàn toàn Hoa Vi. Ta để nàng ta nhập môn với tên mới Lục Vi, Lục là để nàng nhớ đến mẫu thân, kéo lại chút phần ‘Bản ngã’, Vi là để thể hiện số mệnh của nàng đã định sẵn… Trong thời khắc hai cái tên Hoa Vi và Lục Vi chuyển giao, chúng ta sẽ dùng những gì còn lại của ‘Ẩn Dạ’ để xóa bỏ đi quá khứ trước đó. Thiên Đạo sẽ tự phục hồi lại phần quá khứ đó theo cách hợp lí nhất…”
“Như vậy Lục Vi thiên tài trăm năm hiếm gặp được ‘Bạch Thiên’ thu nhận là đồ đệ sẽ không liên quan gì đến bí mật Hoa Vi kia chỉ là viên hạch tâm của đại thiên thế giới rơi ra trong lúc bị Thiên Đạo này hấp thụ. Cái hạch tâm này chứa Đạo, rớt xuống hạ giới nhập vào xác của Hoa Vi vốn đã chết trong rừng kia…”
“Thiên Đạo sẽ tự viết lại thành Hoa Vi kia đã chết cùng Lục Vi còn sống rất khỏe không liên quan gì đến nhau…”
‘Diệm Quân’ thở dài.
“Chuyện này cực mạo hiểm, giả sử Thiên Đạo truy đến linh hồn Hoa Vi kia không có trong luân hồi sẽ phát hiện sai lầm.”
‘Bạch Thiên’ lắc đầu.
“Sẽ không, ta đã mô phỏng một linh hồn giống Hoa Vi đến chín phần đem nhập luân hồi, giờ chỉ cần ẩn đi quá khứ để Thiên Đạo tự viết lại, nó sẽ cho rằng mọi thứ đều hợp lý. Suy cho cùng Thiên Đạo cũng là tồn tại tối cao của ‘Vô ngã’, nó không có tính đa nghi như ngươi đâu.”
Ba người im lặng, miệng nhẩm quyết phát thôi động cái anh nhi giữa không trung kia. Nhận được thôi thúc, nó bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen bay thẳng lên trời. Sau đó chất lỏng bao phủ lấy bầu trời theo hình tròn ngày càng mở rộng với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Trong chốc lát thiên địa như được bao phủ bởi một tấm màn đen.
Lục Vi (1) ngồi trong điện đang xem đại lễ đột nhiên có cảm ứng nhìn ra ngoài bầu trời, nàng hoảng hốt trước cảnh tượng khủng bố đó, lập tức quay sang nhìn các vị sư huynh sư tỷ.
“Muội làm sao vậy?” Yến Tình ngồi bên cạnh nàng ân cần hỏi.
Yến Tình, Phong Hải, Hồng Đức, ba vị trưởng lão Hợp Thể kỳ này hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường. Yến tiệc ca múa vẫn diễn ra, chúng để tự vẫn vui mừng hát hò bái kiến Lục Vi, dẫu cho nàng một mực chú ý thiên tượng dị thường.
“Không sao, chỉ là ta hơi thất thần một chút.”
Yến Tình mỉm cười với nàng. “Được rồi, muội cứ tận hưởng.”
“Vâng…”
‘Tấm màn’ tiếp tục bành trước cho đến khi bao phủ hết vi diện này. Tuy nhiên dưới nhân gian, mọi thứ vẫn sinh hoạt bình thường. Cơn gió nhẹ hiu hiu thổi qua làm người nông dân cảm thấy dễ chịu, lão khom người đứng thẳng lau mồ hôi.
“Nắng quá!”
Ở căn chòi gần đỉnh Bạc Sơn, ba vị trưởng lão mặt mày nghiêm túc. ‘Diệm Quân’ quay sang hét lớn với ‘Bạch Thiên’.
“Lão Bạch, nhanh lên! Nguyên anh này sắp tan biến rồi!”
‘Bạch Thiên’ không đáp lại, miệng lẩm bẩm pháp chú. Theo thời gian, anh nhi lơ lửng giữa ba người dần vặn vẹo, nhòa đi rồi tan vào hư vô. ‘Tấm màn’ đen che trời cũng bị xóa tan. Lập tức có đạo thiên lôi đánh xuống phụ cận Dương Tâm Đảo.
Trong Tâm Sinh Điện, sắc mặt Lục Vi giờ đây hoàn toàn khó coi, nàng ôm ngực. Yến Tình ở bên kiểm tra giúp nàng nhưng không phát hiện ra gì cả mà chỉ để nàng ngồi yên đó, còn bản thân cùng hai vị sư huynh bay ra ngoài kiểm tra nguồn gốc thiên lôi.
(1)Nàng đã thay tên đổi họ.
Giải thích cho những ai chưa hiểu về ý định của ba trưởng lão:
Thứ nhất, ‘Bạch Thiên’ vừa đem Hoa Vi về đảo liền để nàng ở căn chòi gần động phủ của mình nhằm giấu Thiên Đạo (lão có nguyên anh của ‘Ẩn Dạ’ nên coi như vận dụng được vài phép của nàng).
Thứ hai, tổ chức đại lễ nhập môn cho Hoa Vi với tên mới là Lục Vi. Khi đổi tên đương nhiên Thiên Đạo sẽ ghi nó vào mệnh cách. Mấu chốt ở đây là giai đoạn ghi mệnh cách này.
Vì giấu Hoa Vi trên núi nên Thiên Đạo không biết, đến khi nàng công khai xuất hiện thì Thiên Đạo sẽ bắt đầu truy về quá khứ để hoàn thành ghi chép số mệnh của nàng.
Ba trưởng lão lợi dụng lực lượng của ‘Ẩn Dạ’ nhằm vào lúc ghi chép, ẩn đi quá khứ của ‘Hoa Vi’. Thiên Đạo như đã nói nó không có tính đa nghi, vậy nên sẽ tự hợp lí hóa rằng ‘Lục Vi’ – Ngũ đệ tử của ‘Bạch Thiên’ là thiên tài gì gì đó sao cho thỏa mãn. Còn quá khứ ‘Hoa Vi’ sẽ quay trở về đúng quỹ đạo, chết trong rừng.
Như vậy hai thân phận ‘Hoa Vi’ và ‘Lục Vi’ không còn dính dáng đến nhau, thành công đánh lừa Thiên Đạo để tiếp tục kế hoạch của bốn vị đại năng.