Chân Ngắn Phi Thường

Chương 2


Editor: Băng Tâm
- --------------------------------------
"Em xem em đi, người thì nhỏ mà sao tính khí thất thường vậy chứ, được rồi được rồi." Cù Dược Dương chân dài vài bước đã đuổi kịp Giản Tiểu Tinh, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhịn xuống ý nghĩ muốn véo má cô, "Tóm lại nói với em là được chứ gì, nhưng vẫn phải có điều kiện."
Giản Tiểu Tinh híp mắt nhìn mái tóc hắn nhuộm màu xanh đỏ như mào gà.
Cù Dược Dương giơ tay làm động tác đầu hàng, "Yên tâm, không bắt em rời khỏi đội xe Hồng Tinh, cũng không để em phải trộm cắp, ba lần, anh muốn em ngồi ghế phó lái ba lần trong lúc thi đấu."
"Trong thời gian đội xe đua thử?"
"Ừ, thi đấu ngầm cũng được, thời gian bắt đầu do anh chọn."
"Được." Giản Tiểu Tinh đồng ý, trong đầu không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng Phong Đường véo tai mắng cô, ách......!Chắc không đến mức đó đâu, ngồi ghế phó lái một chút thôi mà.
Biết được tin tức từ trong miệng Cù Dược Dương, Giản Tiểu Tinh lập tức nhanh chóng rời đi.
Giản Tiểu Tinh nhảy lên xe của cô, nháy mắt lùi xe đạp chân ga xông ra ngoài, cô rất tức giận, gấp gáp lái xe lao xe về phía sân bay.
Lúc này di động trên xe vang lên, Giản Tiểu Tinh nghe máy, nghe đồng đội Lưu Lưu quan tâm hỏi: "Thế nào rồi bảo bối?"
"Tôi đang trên đường đến sân bay."
"Đến sân bay? Đến sân bay làm gì?"
"Cướp lại người đàn ông của tôi!"
Cù Dược Dương nói, đêm khuya nửa tháng trước, trên đường đến sân bay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, người ngồi trên xe đúng là Phong Đường, Phong Đường được người khác cứu, người không làm sao, nhưng va chạm làm đại não xuất hiện di chứng mất trí nhớ ngắn hạn.

Người cứu hắn là một cô gái, hoàn cảnh gia đình rất tốt, nhà cô ta liên lạc với người duy nhất có quan hệ huyết thống với Phong Đường ở Nhật Bản, đêm nay định chuẩn bị đưa lên máy bay đi Nhật, cô gái kia cũng phải đi, hình như......!Có ý đồ kết thân.
Nếu Giản Tiểu Tinh không biết cô gái kia là ai, có lẽ sẽ có khả năng bình tĩnh một chút, vừa nghe đến tên người phụ nữ kia, thì thiếu chút nữa bùng nổ.
Ninh Dư Vi, chính là thiên kim tiểu thư tỏ tình với Phong Đường trước khi cô và Phong Đường hẹn hò sao! Được lắm, mệt cô còn cảm thấy cô ta là tiểu tiên nữ, kết quả không ngờ hóa ra lại là loại người này, rõ ràng cô ta biết mối quan hệ của cô và Phong Đường, thế mà khoảng thời gian này lại không liên lạc nói với cô một tiếng, bản thân lại lén lút giấu Phong Đường đi, bây giờ lại lén lút mang người sang Nhật Bản tìm bà nội hắn, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu mỗi người đều biết!
Lưu Lưu vừa nghe xong sao có thể nhịn được nữa? Bạn trai tay đua vương bài của đội xe Hồng Tinh, nhà tài trợ của bọn họ lại bị người khác trộm mất! Lập tức thông báo với những đồng đội khác, tất cả đều lên xe chạy tới sân bay.

"Các cậu, các cậu chú ý đừng làm ai bị thương! Cẩn thận bị cấm lái đấy!" Người phụ trách căn cứ Y Siêu Quần của đội đua Hồng Tinh nhìn từng chiếc đuôi xe biến mất, không chịu từ bỏ rống lên.
Khoảng cách vị trí từ đội xe Hồng Tinh đến sân bay tương đối gần, thời điểm xe của Giản Tiểu Tinh luồn lách như con rắn đi qua một ngã tư vừa vặn lúc xe của bọn họ đi đến nơi, vì thế như sông lớn hòa thành một dòng, xếp thành một hàng cùng lao nhanh về một hướng.
Bảy chiếc xe có hình dáng giống nhau và biểu tượng Hồng Tinh với tốc độ chóng mặt lao về phía sân bay, động cơ xe đua đồng nhất phát ra tiếng gầm mạnh mẽ và hung hãn.

m thanh này từ xa tới gần, một giây trước còn ở đỉnh núi, dường như giây tiếp theo đã đến chân núi, tài xế lái xe bình thường trên đường nhìn bóng xe lướt qua sợ hãi phát ra vài tiếng la mắng, không kịp chần chừ suy nghĩ có nên chạy trốn sang trái hay sang phải, mấy chiếc xe kia cũng đã đi được một quãng xa.
Người lái xe bình thường và những tay đua xe chuyên nghiệp chênh lệch lớn cỡ nào, nhóm cảnh sát giao thông trực ban đêm nay may mắn tự mình trải nghiệm một lần, kia chiếc xe như những con mãnh thú lao nhanh trên đường quốc lộ, bọn họ nhanh chóng leo lên xe đuổi theo, kết quả không đến một phút đã bị bỏ xa, cũng may phương hướng của xe là sân bay chứ không phải hướng về dòng xe cộ đông đảo trong nội thành, nếu không không biết đêm nay sẽ náo nhiệt như thế nào đâu.
"Lại là những kẻ đua xe đường phố đó!"
"Động cơ kia chắc chắn không được chạy trên đường, cần phải tóm những cái tên khốn đó, tịch thu toàn bộ! Cần phải giam hết lại phạt tiền!"
"......"
Thành phố nào cũng có những tay đua xe đường phố, nhưng Hàn Thành là thành phố tập trung tay đua nhiều nhất cả nước, nơi này có hai tổ chức đua xe nổi tiếng nhất cả nước và hai đội xe hàng đầu có thành viên thực lực phái(1) nổi tiếng, không biết bao nhiêu nam nữ lòng ôm giấc mộng đua xe nghe danh mà đến, càng chưa nói đến các câu lạc bộ đua xe lớn nhỏ.

Mà những người đó tự ý độ xe và tổ chức những nhóm đua đua xe ngông cuồng thực hiện những cuộc đua xe đường phố trái pháp luật giữa đêm khuya làm tinh thần và thể xác các chú cảnh sát giao thông mệt mỏi.
(1)thực lực phái: sử dụng để nói về cá nhân hoặc đoàn đội có thực lực nhất định trong lĩnh vực, đạt được thành tích nhất định.

Thường được sử dụng trong lĩnh vực âm nhạc, thể thao, điện ảnh,...
Nếu bọn họ tiến hành lúc rạng sáng hoặc ở những nơi như núi Bàn Vân thì có lẽ bọn họ cũng lười quản, nhưng thể loại chưa đến 10 giờ đã chạy ra đường lớn chắc chắn phải bắt được!
Nhưng......
Những tay đua đó đã cắt đuôi họ, đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn lại âm thanh còi cảnh sát giao thông cô độc đuổi theo......
Bên kia, Ninh Dư Vi đang trên đường ra sân bay không biết đường đi của mình đã bị lộ, trái tim đột nhiên đập nhanh, mấy ngày nay cảm giác chột dạ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, cô ta không kìm được nắm chặt ngón tay mình, gấp gáp nhìn con đường phía trước, như thể đã nhìn thấy bóng dáng sân bay ở xa, không nhịn được hối thúc:
"Lái nhanh một chút."
"Tiểu thư, với tốc độ này của chúng ta thoải mái đuổi kịp máy bay." Tài xế cho rằng Ninh Dư Vi lo lắng không đuổi kịp máy bay.

"Tôi có chuyện khác."
Tài xế không nói chuyện nữa, tăng tốc xe.
Lúc này Ninh Dư Vi chú ý thấy Phong Đường ngồi bên cạnh đỡ trán, vội vàng nói với tài xế: "Thôi bỏ đi, không cần nhanh như vậy." Quay đầu nhìn Phong Đường, "Xin lỗi, có thấy tốt hơn chút nào không?"
Phong Đường đưa tay ngăn cản tay cô ta muốn đến gần chạm vào đầu hắn, cặp mắt đào hoa nhìn lướt qua.

Ở trong xe hơi tối, đôi mắt hắn tối tăm sâu thăm thẳm, mắt phong tình đào hoa có phong cách Gothic kỳ dị nhìn càng nguy hiểm hơn.

Loại nguy hiểm này làm trái tim cô ta càng đập loạn.
Ninh Dư Vi thu tay, bất đắc dĩ cắn m0i dưới, cô ta nói: "Anh không cần cảnh giác với em như vậy, đã nhiều ngày như vậy rồi, chắc hẳn anh biết em sẽ không làm tổn thương anh.

Anh chỉ tạm thời tính mất trí nhớ, bác sĩ nói chờ máu bầm trong não tan đi là tốt rồi, nhiều nhất cũng có thể mất hai ba tuần, ngắn nhất cũng cần ba đến năm ngày."
Mỗi lần nhắc tới cái này, trong lòng Ninh Dư Vi không nhịn được cảm giác mất mát, vì sao không thể quên lâu một chút chứ? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ta hoàn toàn không thể làm gì.

Cô ta biết như vậy rất đê tiện, trước kia cô ta cũng không biết mình sẽ đê tiện như vậy, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà trộm đồ vật của họ, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn chịu đựng nội tâm dày vò, lý trí nói với cô ta nên nói cho Giản Tiểu Tinh biết chuyện Phong Đường ở nhà cô ta, nhưng về mặt tình cảm cô ta từ chối.
Đây chẳng phải cơ hội khó có được sao?
Nhưng đại não hắn chỉ bị va chạm, máu tụ chèn dây thần kinh ký ức mà thôi, máu tụ sẽ không vĩnh viễn chặn ở đó, có khả năng ngủ một giấc ngày mai đã có thể khôi phục.

Hơn nữa vì mất trí nhớ, tính cảnh giác của Phong Đường mạnh đến đáng sợ, thậm chí thức ăn nước uống đặt trong phòng hắn sẽ không chạm vào, một hai phải ngồi cùng người nhà bọn họ người trên một cái bàn mới có thể động đũa, không hề giống với cảnh diễn trong TV, cho dù có muốn làm chuyện đê tiện bỉ ổi gì, cũng không có cách nào ra tay thành công.
Cô ta chỉ có thể hy vọng dựa vào may mắn, có lẽ bà nội hắn sẽ có cách, Giản Tiểu Tinh......!Không hề xứng đôi với hắn một chút nào.
Phong Đường không nói gì, chỉ lấy tay mát xa huyệt thái dương.


Đột nhiên, động tác hắn hơi dừng lại.
Âm thanh động cơ vang lên từ xa kia, tiếp cận với tốc độ rất nhanh.

Trái tim Phong Đường đập nhanh một cách khó hiểu theo âm thanh này.
5, 4, 3, 2, 1.
Năm giây sau, chiếc xe đi đầu vượt qua chiếc xe, chiếc xe thứ hai hình như chậm lại không ít, xem ra lái xe --
Tiếng phanh gấp chói tai đột ngột vang lên, cơ thể chợt mạnh mẽ đổ về trước, nếu không phải đang đeo đai an toàn, chỉ sợ đầu lại phải chịu đựng tổn thương lần thứ hai.
"......!Sao lại thế này?" Giọng nói sợ hãi của Ninh Dư Vi vang lên bên tai.
Phong Đường cau mày ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện bọn họ bị vài chiếc xe vây quanh, chiếc xe vượt lên trước đang dừng trước đầu xe bọn họ, động cơ vẫn chưa tắt, dưới ánh sáng của đèn đường, còn có thể nhìn thấy bốn xung quanh nó có làn khói mỏng bốc lên.

Như một con mãnh thú lẳng lặng ngủ đông nằm đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể lao đến cắn đứt cổ họng con mồi.
Phong Đường gần như có thể tưởng tượng được cảnh nó nháy mắt vượt qua đầu xe bọn họ, sau đó đột nhiên xoay 180 độ tại chỗ, lốp xe mạnh mẽ ma sát trên mặt đất, phanh lại, đầu đối đầu chắn trước đầu xe bọn họ, làm tài xế không kịp đề phòng run rẩy sợ hãi, vội vội vàng vàng dẫm phanh.

Chắc hẳn còn có thể nhìn thấy dấu vết lốp xe xa sát dữ dội trên mặt đất.
Lúc Ninh Dư Vi nhìn thấy biểu tượng Hồng Tinh của mấy chiếc xe, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra.
Quả nhiên, cửa xe phía trước mở ra, một cô bé xinh xắn lanh lợi bước ra từ trên ghế điều khiển làm bất kỳ một tài xế nào cũng sẽ không nhịn được hoài nghi nhân sinh, cô đóng sầm cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc bước đến.
Giữa đuôi lông mày Phong Đường đột nhiên giật giật.
"Tiểu, tiểu thư, đây......" Tài xế ngạc nhiên hoảng sợ lên tiếng.

Làm gì vậy? Cướp bóc? Hay......
Ninh Dư Vi cũng không biết làm gì bây giờ, cô ta gần như không dám nhìn vẻ mặt Phong Đường, gần như sắp khóc.
Giản Tiểu Tinh đã chạy tới chỗ tài xế, gõ gõ cửa kính xe.


Tài xế chỉ có thể chậm rãi hé cửa sổ xe xuống một chút.
Giản Tiểu Tinh nói: "Mở cửa xe ra, không liên quan đến tiểu thư nhà anh, tôi đến đón bạn trai tôi."
Phong Đường nhướng mày.
Tài xế xem xét tình hình, kết luận nếu mình không mở khóa, bọn họ người đông thế mạnh cũng có thể mở khóa xe, cho nên quyết đoán mở khóa cánh cửa nơi Phong Đường đang ngồi.
Giản Tiểu Tinh vòng qua mở cửa xe, nháy mắt đối diện ánh mắt với Phong Đường đang ngồi bên trong, hai má phòng lên, giống một con hamster nhỏ nhét đầy đồ ăn và hai má, suýt nữa không nhịn được tủi thân.

Nhưng cô nghĩ bây giờ còn có người ngoài ở đây, lập tức thu hồi biểu cảm, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, dùng giọng điệu trước nay chưa bao giờ sử dụng với Phong Đường nói: "Còn ngồi ở đó làm gì? Xuống xe."
Đôi mắt Phong Đường hơi nheo lại, nháy mắt Giản Tiểu Tinh chột dạ sợ hãi, nhưng vẫn vững vàng.
"Nhanh lên! Bạn gái anh tới đón anh về nhà, anh còn ngồi trong xe người phụ nữ khác, có phải muốn bị đánh hay không!" Duỗi tay bắt lấy cánh tay Phong Đường.
Sau khi mất trí nhớ Phong Đường cảnh giác với tất cả mọi người không cho sờ không cho chạm, vậy mà lại bị cô túm được cánh tay, hơn nữa còn ngoan ngoãn bước xuống xe.

Hắn vừa đứng lên, cúi đầu nhìn Giản Tiểu Tinh, mới phát hiện cô bé này thật đúng là......!Càng lùn hơn so với trong tưởng tượng.
Giản Tiểu Tinh lôi người ra ngoài, vẫn chưa bỏ qua, mạnh mẽ đan mười đầu ngón tay với Phong Đường, nhìn người đang ngồi trong xe, không cần nhìn rõ cô cũng biết sắc mặt Ninh Dư Vi rất xấu, tuyên bố chủ quyền nói: "Mấy ngày nay cảm ơn cô đã chăm sóc bạn trai tôi, tôi sẽ trả tiền thuốc men, ân tình này xem như Giản Tiểu Tinh tôi thiếu các người, về sau có việc gấp cần giúp đỡ, cứ việc tìm tôi."
Tầm mắt Phong Đường di chuyển từ bàn tay đang bị nắm lấy đến người cô gái đang tuyên bố chủ quyền với mình, biểu cảm vi diệu.
Giản Tiểu Tinh nói làm trái tim Ninh Dư Vi đau đớn, cũng làm cô cảm thấy phẫn nộ, cô ta cắn môi, từ trên xe xuống dưới, "Cô dựa vào cái gì!"
Giản Tiểu Tinh đang nắm tay Phong Đường đi về xe của mình ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Ninh Dư Vi đáng thương yếu đuối rơi nước mắt.
Ninh Dư Vi oán hận chuyển tầm mắt dừng trên người Phong Đường, vẻ mặt nháy mắt u buồn, rối như tơ vò, "Ngày đó......!Là tôi xông lên, dùng đá đập vỡ cửa kính, kéo người từ trong xe ra ngoài......"
"Cô nói bậy, rõ ràng còn có tài xế hoặc ai đó giúp đỡ, Phong Đường nhà tôi thân cao 187cm, nặng 78kg, chỉ bằng cánh tay không được mấy lạng thịt đến cả bước ra khỏi cửa túi cũng không phải đeo kia của đại tiểu thư như cô lại có thể kéo hắn từ trong xe ra ngoài?"
Hô hấp Ninh Dư Vi cứng lại, gần như nghẹt thở.
Giản Tiểu Tinh lại nói: "Cứ coi như cô là ân nhân cứu mạng đi, cảm ơn cô, dù cô muốn bất kỳ thứ gì cũng có thể nói ra, trừ bỏ lấy thân báo đáp, chúng tôi có thể cho nhất định sẽ cho.

Hay là," Giản Tiểu Tinh nở nụ cười ngọt ngào và dễ thương lấy ra từ trong túi tờ chi phiếu của Phong Đường, "Tôi đây viết cho cô một tờ chi phiếu?".

Bình Luận (0)
Comment