Vẻ mặt Elmin trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Sống chung bao năm qua, tuy rằng bốn vị Tà Thần này hành xử luôn có chút khác người, thường xuyên nói ra những lời khó hiểu và làm ra những hành vi buồn cười, nhưng bản thân nàng đã dần dần coi họ là đồng bạn.
“Trước khi chết, có thể sờ đầu của ta không?”Chim đầu trọc Địa Trung Hải nhìn về phía Elmin, bỗng nhiên nở nụ cười,
“Ta muốn nàng ký tên của nàng ở chính giữa cái đầu hói của ta”.
“Lại là một yêu cầu kỳ quái”.
Elmin ngây người một chút, rồi đi lại vuốt ve những sợi tóc đen còn lại trên cái đầu hói đó.
Rầm!
Sóng gợn sinh mệnh hiện lên, những nét chữ dần dần xuất hiện ở trên da đầu, là tên của Elmin.
Chim đầu trọc giống như là một con mèo vậy, không ngừng cọ loạn trên tay nàng, bỗng nhiên thất hồn lạc phách, tràn đầy hối hận,
“Thực sự xin lỗi, là chúng ta đã hủy diệt thế giới của các người.... Chúng ta phá vỡ không gian mà đến, vốn chỉ là muốn nhờ ngươi ký tên, vui vẻ chơi đùa với các ngươi, nhưng kết quả lại thành ra như vậy, những người chơi chữ đỏ kia lại âm thầm giết chúng ta, quá xấu rồi!”
Dứt lời, chim đầu trọc bay lên trời, “Đây là tai họa do chúng ta gây nên, vốn nên để chúng ta kết thúc.”
Ầm!
Nó bay về những ngọn núi xa xôi phía bầu trời, thân ảnh cắt qua khắp không trung.
Không đầy một khắc, một cỗ hơi thở khủng bố truyền đến từ phía xa, truyền đến tiếng cười tê tâm liệt phế mà càn rỡ, rít lên bằng tiếng Trung:
“Ta ở chỗ này, ông nội ngươi đang ở chỗ này! Mấy người chơi chữ đỏ các ngươi mau tới giết ta!!!”
“Mấy người kia..... Luôn làm những việc khiến người ta khó hiểu.”Elmin, Charlotte và những người khác nhìn nhau.
Phan Vũ Tiên bị trói ở phía sau nói nhỏ, thanh âm có chút phức tạp nhưng lại rõ ràng:
“Dù sao cũng phải chết, còn đưa ra yêu cầu cổ quái như vậy, là biến thái sao.”
Tốc Độ Xe Akina ngã ngồi xuống dưới, cười một cách khó hiểu rồi đứng lên,
“Khổ tình kế, rốt cuộc thì tên này cũng đã thực hiện được. Chúng ta vẫn luôn âm thầm cạnh tranh, nhưng tên hỗn đản này lại có được chữ ký của thần tượng trước chúng ta!”
Vương quốc Babylon năm 991.
Lại mấy năm qua đi, sâu trong một cái hang động tối tăm, u ám.
“Bị đuổi giết gần trăm năm, khổ sở cố gắng gần trăm năm, cuối cùng ta cũng đã đột phá, đạt được trình độ như Medusa năm đó.” Elmin hít sâu một hơi
“Bên cạnh áp lực đột phá Bán Thần, ta còn cần áp lực tử vong.”
Có thể mang đến áp lực tử vong, chỉ có Bán Thần Cthulhu hoặc là Bán Thần Phượng Hoàng.
Bọn họ lựa chọn khiêu chiến Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng không phải là một Bán Thần có chiến lực cường đại, thậm chí còn yếu hơn nếu đặt trong cùng một cảnh giới. Nó có ba gen thiên phú, đều có liên quan đến ngọn lửa, ngoài ra có một thiên phú đó là dục hỏa trùng sinh.
Nó còn không có kỹ năng của Vu sư kỹ cho nên chỉ là một dã thú sử dụng sức mạnh một cách thô bạo.
“Nhưng chung quy lại nó vẫn là Bán Thần”.
Một ngày này, Elmin thâm nhập vào hang dung nham, một mình khiêu chiến Phượng Hoàng. Đánh từ lòng đất đánh tới sơn mạch xanh biếc, thế giới phảng phất như bị ngọn lửa bao trùm, Elmin đang cận kề tử vong.
“Xem chừng đã không chịu nổi nữa, cứu người!”
Đám người Học Cũng Uổng Công và Tốc Độ Xe Akina vội vàng khống chế thân hình Tà Thần lại sau đó ra tay, nhưng lại bị đánh thành mảnh nhỏ.
Học Cũng Uổng Công đã bị đánh trúng bản thể.
“Ngươi....”
Elmin thấy một màn như vậy, thì đầu óc liền trống rỗng, dưới lửa giận, tinh thần trong đầu nàng phảng phất như bị thứ gì đó phá nát, nàng tắm máu tươi mà đột phá, đi tới cảnh giới Bán Thần, đánh cho con Phượng Hoàng kia bị thương, khiến Phượng Hoàng phải chạy trốn.
Trong ngày đó, Elmin đã đặt chân đến một lĩnh vực hoàn toàn mới mà Medusa năm đó đã từng đạt tới- cực hạn của nhân loại: Bán Thần.
“Ngươi...”
Mọi người nhìn Học Cũng Uổng Công đang tan thành mảnh nhỏ trên mặt đất, không nói gì.
Thân thể Elmin run lên nhè nhẹ, ôm lấy cơ thể nhuốm màu đỏ tươi kia, nói:
“Ngươi rõ ràng là Tà Thần, nhưng các người lại vì cứu ta mà không để ý tính mạng, các người không sợ chết sao....”
“Đúng vậy, sống cuộc sống dài gần hai trăm năm.....đột nhiên biến mất như vậy quả thực có chút đáng tiếc.”
Thanh âm Học Cũng Uổng Công dần nhỏ lại, suy yếu nhìn ngọn lửa khắp nơi trên mặt đất.
“Nhưng ta đã rất thỏa mãn rồi. Từ nhỏ ta đã rất thông minh, nhưng cũng rất mơ hồ, nó giống như là chuyện của kiếp trước vậy. Lúc ấy ta nghĩ rằng ta tốt nghiệp đại học, học kiến thức chuyên về hải dương – ngành không được phổ biến, rồi thực tập, đi làm, rốt cuộc cuộc đời của ta có ý nghĩa gì?
Ta vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ mãi, cho đến khi thấy một màn đồ văn được phát sóng trực tiếp. Cô gái kia vì thời đại, bôn ba mọi thứ, một thiếu nữ liều mạng nhiệt huyết, rõ ràng biết là không có hy vọng chiến thắng, nhưng vẫn muốn mở ra một con đường máu từ trong tuyệt vọng. Nội tâm ta liền có một loại xúc động mãnh liệt, ta muốn đi vào thế giới Vu sư kia, muốn nhìn thấy người con gái đó.
Ta liền lập tức quyết tâm, điên cuồng nỗ lực nghiên cứu luận văn, hói đi không ít tóc, thời điểm khi ta thành công mở ra ‘ Bắt đầu cuộc sống thứ hai của bạn’, ta đã đặt ra mục tiêu sống cho mình: Nhất định phải bảo hộ nàng.
“Ta hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.” Elmin chua xót, nhưng theo thói quen vẫn đáp lại.
“Cứ như vậy, cuộc sống mơ hồ của ta cuối cùng cũng có mục tiêu.... Trước khi chết, nàng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta không? Đây là mộng tưởng duy nhất của ta.” Học Cũng Uổng Công ôn hòa mỉm cười,
“Ta đã đến thế giới này gần hai trăm năm nhưng chỉ có duy nhất một mộng tưởng.”
Elmin trầm mặc một chút.
“Ngươi nói đi.”
Nụ cười của Học Cũng Uổng Công càng trở nên xán lạn,
“Ta sùng bái nhất là Elmin Đại Đế, không biết xấu hổ cười lên, một tay ôm ta vào trong ngực, một tay làm thành thủ thế hình chữ V, nói theo ta ——% ¥ #! ~ +? @ ¥ .........”
Elmin giật mình.
“Ta không hiểu, nhưng nếu như câu nói này là mộng tưởng cả đời của ngươi…….” Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng vẫn mỉm cười, đọc ra câu nói bằng thứ tiếng nước ngoài đáng ghét kia, mặc dù nàng hoàn toàn nghe không hiểu gì cả:
“Học Cũng Uổng Công là lão công của ta, ta muốn mặc vào áo cưới màu trắng đẹp nhất rồi gả cho hắn!”
Chụp hình,
Chụp hình,
Chụp hình,
“Ha ha ha ha!! Nếu là như vậy, mộng tưởng của ta..... Nhân sinh ta đây đã rất thỏa mãn rồi.” Học Cũng Uổng Công cười ha ha lên, như trút được gánh nặng.
Rầm.
Cơ thể đỏ tươi trong tay Elmin đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Dư âm của hai chữ “mộng tưởng” vẫn còn quanh quẩn bên tai, Elmin sững sờ nhìn hết thảy.
Nàng đứng lên, cố gắng lý giải hàm nghĩa của câu nói đó ,
“Ta bất tri bất giác đã mang theo hy vọng của mọi người, trở thành mộng tưởng của các người sao?”
“Tên hỗn đản này, nguyên lai còn cất giấu chiêu này.” Tốc Độ Xe Akina ngơ ngốc nhìn mọi chuyện xảy ra.
Trên một vách núi phía xa.
Charlotte tựa vào ma kiếm, bình tĩnh ngửa đầu nhìn về phía không trung trống trải vô ngần kia
“Quốc vương Babylon của chúng ta năm đó vẫn còn là một tiểu cô nương thích hành xử theo cảm tính, đối mặt với cái chết của người theo đuổi nàng ta vẫn là không thể lạnh nhạt..... Nhưng mà một tên Tà thần đã chết, không biết là nên cười hay là nên khóc đây.”
Nàng chưa bao giờ biểu lộ ra hỉ nộ, nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt chớp động là có thể nhìn ra nội tâm nàng không bình tĩnh.
Biểu tình của Ma kiếm Pandora rất phức tạp, đột nhiên liền nín khóc mỉm cười,
“Nhóm người hỗn đản này! Rõ ràng là trước khi chết phải là một màn tình cảm thấm đẫm nước mắt, vậy mà bọn họ lại đem bầu không khí này phá hỏng.”
-------------