Sau khi dạy bảo xong những điều cần thiết về hệ thống ma dược, Dọa Não Nhỏ Xuống Núi không còn quan tâm đến bọn họ nữa, bỏ mặc cho bọn họ tự trưởng thành, ở bên Lynda vượt qua những năm tháng cuối đời.
Một ngày này, Lynda đã rời khỏi trần thế.
Dọa Não Nhỏ Xuống Núi yên lặng nhìn về phía phần mộ, đứng ở sau lưng là một đám người trẻ tuổi.
“Ta cũng muốn rời khỏi cái thế giới này rồi.”
Hắn trở nên bình tĩnh,
“Hai chúng ta là những vu sư cuối cùng của thời đại cũ, lần lượt rời khỏi mảnh thế giới này. Vinh quang của thời đại vu sư đã hoàn toàn kết thúc.”
“Lão sư...”
Ở sau lưng, nhóm thanh niên trẻ tuổi nghẹn ngào.
Con đường khởi đầu đã được giao cho những người trẻ tuổi này, những con người sẽ mở ra thời đại mới rực rỡ trong tương lai.
Trên thực tế, hắn cũng có thể tiếp tục tu luyện, vẫn có thể sử dụng hệ thống ma dược, chỉ là hắn đã quá mệt mỏi rồi. Lynda ra đi rồi, hắn cũng bắt đầu thất hồn lạc phách, nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Hãy đem ta và Lynda, chôn cùng một chỗ a.”
...
Thời đại mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Lịch Tân Thần năm thứ 207.
Bên trong một gian thư phòng sáng sủa, một thanh niên tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc trang phục hoa lệ, đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đọc sách màu đen, tay cầm cây bút lông chim màu trắng, thỉnh thoảng nhúng lấy mực nước, viết lên mảnh giấy da thú đắt tiền.
“Lịch Tân Thần năm 207, năm Nhật Chiếu thứ 11, ngày 20 tháng 9, ta một lần nữa khẩn cầu phụ hoàng tăng cường thêm quân đội ở biên giới. Vương quốc Bán Thú Nhân đã bắt đầu rục rịch, thế nhưng phụ hoàng vẫn trầm luân bên trong vòng tay ôm ấp dịu dàng của đại vương phi.”
Wesley thở dài một hơi, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đại hoàng tử Wesley, tam hoàng tử Ebert đến đây có chuyện cần trao đổi.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô hầu gái.
“Ebert? Không phải hắn vẫn luôn đi tìm kiếm di tích cổ đại ở khắp nơi trên thế giới sao? Cho hắn vào đi.”
Trong phòng, ánh sáng mặt trời le lói chiếu xuống, Ebert nhìn người anh trai Wesley của mình, giao ra con đường mà chính mình đã đạt được.
“Đây là hai đại hệ thống ma dược.”
Hắn cũng không có giao năng lượng của hệ thống ma dược cho phụ thân mình, phụ thân đã suy yếu, còn Wesley mới là một đời quân chủ hùng tài vĩ lược mới.
Ebert cũng hiểu rõ năng lực bản thân mình, chỉ là một tướng quân xung phong liều chết ngoài chiến trường, tuyệt đối không phải là vị đại đế quân vương có thể thống trị thiên hạ. Anh trai Wesley của mình mới là nhân vật anh minh hùng võ, tài trí mưu lược kiệt xuất, sát phạt quyết đoán.
Hắn cũng không có giao ra phối phương của con đường ‘Tử linh vu sư’.
Bởi vì loại lực lượng kia quá mức tà ác, hắn không muốn để cho loại lực lượng này xuất hiện ở trên thế giới.
“Hai vị vu sư cuối cùng còn sót lại từ thời đại cổ xưa, những anh hùng thần thoại trong truyền thuyết, thánh nữ Quang Minh đầu tiên, sách Quang Minh ...”
Sau khi nghe thấy những gì em trai mình nói, ý nghĩ đầu tiên của Wesley là thật điên rồ! Cho tận đến khi Ebert biểu hiện ra sức mạnh của chính mình, hắn mới từ trong sự kinh hãi bị tất cả thuyết phục.
Hắn nhìn về phía Vương cung.
“Xem ra, vị trí kia phải thay người ngồi rồi.”
Lịch Tân Thần năm 208.
Quốc vương Birmingham mắc bệnh qua đời, Đại Đế Wesley đăng cơ, cả nước cùng hân hoan chúc mừng!
Con đường đầu tiên của hệ thống ma dược - ‘Đấu sĩ’ được âm thầm truyền ra trong vô thanh vô tức. Cả quốc gia bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Đại đế Wesley hoàn toàn chính xác là một quân vương hùng tài vĩ lược, nguyện ý đem loại lực lượng kinh khủng kia giao cho dân chúng, mà không phải giữ độc quyền cho mình hay là chỉ cho nhóm tâm phúc của mình và quân đội tu luyện.
Đương nhiên, hắn vẫn đang ẩn giấu đi con đường ‘Ma kiếm sĩ’. Trong dân gian chỉ được phép tu luyện con đường ma dược ‘Đấu sĩ’, dân chúng chỉ có thể thuần túy đi theo hướng bạo lực.
Lịch Tân Thần năm 212.
Vương quốc Bán Thú Nhân đánh cắp con đường ma dược “Đấu sĩ” mà vương quốc nhân loại lưu truyền, vậy mà Bán Thú Nhân cũng tu luyện thành công!
Trên thực tế, bản thân Bán Thú Nhân đều mang gen thứ nhất nên muốn dung nhập thêm gen thứ hai trên cơ bản là điều không thể... Nếu không có vị trí gen mở rộng thì chắc chắn bị kẹt lại, nhưng mà tách ra rồi dung hợp từng chút một thì sao?
Có lẽ, điều này giống như chồi non đột phá đất đai để lớn lên. Một loại gen hoàn chỉnh không thể dung nhập vào thân thể, nhưng chia làm bảy phần, tách ra ra từng chút một rồi ép vào thì có thể dần dần mở ra vị trí cho gen thứ hai.
Năm đó, Medusa đã phát triển ‘Phương pháp thành Thần’ thuộc về chính mình, mở rộng vị trí gen theo cách của riêng mình. Trước mắt có thể là do cơ duyên xảo hợp, hoặc cũng có lẽ là có một con đường khác để đột phá gen thứ hai?
Nói tóm lại, Vương quốc Bán Thú Nhân cũng có thể tu luyện hệ thống ma dược.
Tuy nhiên, xét cho cùng, sự hình thành của hệ thống ma dược có lợi nhiều hơn hại, con người sẽ có được lực lượng chống lại Bán Thú Nhân.
Lịch Tân Thần năm 213.
Thành viên giáo hội Ebert và Gwent Card, đã bị Wesley Đại Đế cử đi trấn thủ biên cương ở dãy núi Warcraft Balchik.
Dãy núi Warcraft này là một bức tường thiên nhiên ngăn cách vùng biên giới rộng lớn giữa hai vương quốc. Ở đây không chỉ có sự quấy nhiễu thường xuyên của kỵ binh Bán Thú Nhân, mà còn có ma thú triều khủng bố, là vùng lãnh địa nguy hiểm nhất.
“Nếu như hắn không lưu đày ta, mà để ta ở lại bên cạnh hắn, vậy thì hắn sẽ không xứng với một đời kiêu hùng rồi, chỉ xứng là một người anh trai tầm thường thôi... Dù sao hiện tại, ta đã là Võ sĩ cấp ba, cơ bắp, gân cốt và màng da đều đã được trải qua rèn luyện cao độ. Tất cả đều mang lực lượng có thể dễ dàng giết chết hắn bất cứ lúc nào. Hắn nên phát triển sức mạnh chiến đấu của nhóm tâm phúc của mình, rồi mới thả ta trở về.”
Ebert ngồi trên một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, nhìn các thành viên của hội Gwent Card.
“Chúng ta tới trở thành chủ nhân của vùng đất này, bảo vệ biên giới và rừng Warcraft.”
Lịch Tân Thần năm 218.
Cục diện thế giới một lần nữa nghênh đón sự thay đổi mạnh mẽ.
Vương quốc Bán Thú Nhân dốc toàn bộ lực lượng xâm lược, vòng qua khu rừng Warcraft mà Ebert đóng giữ, quân đội nhập cảnh và hướng về Vương đô!
Bên trong Vương điện.
“Thật nực cười!! Chỉ là một đơn vị quân đội tinh nhuệ có không đến một ngàn Bán Thú Nhân của Behemoth, vậy mà dám xâm nhập vào vùng nội địa nước ta. Chẳng phải nên là vị vua Bán Thú Nhân đương nhiệm, Hellscream Blohm, đích thân chỉ huy quân đội xuất chinh sao.”
Một vị đại thần điều tra được tin tức, không nhịn được cười ha ha.
Behemoth là một Bán Thú Nhân khổng lồ, có chiều cao hơn hai mét, trên đỉnh đầu mọc xúc tu, bản thân có sức mạnh vô hạn.
Behemoth được cho là vị Luyện Kim Đại Đế vĩ đại năm xưa, lúc này đang ngồi ở trên Vương điện nhìn những Bán Thú Nhân này dở khóc dở cười.
“Những Bán Thú Nhân có lông ngố trên đỉnh đầu, chẳng phải là càng dễ thương hơn so với những kẻ khác sao? Như vậy thì cứ gọi là Behemoth a.”
Tên gọi cũng là bắt nguồn từ đó.
Nhưng hiện tại, vị vua Bán Thú Nhân Blohm chỉ mang theo một ngàn binh sĩ lại ngang nhiên xâm nhập vào vùng nội địa của vương quốc con người, muốn tấn công bất ngờ để chiếm Vương đô, nghĩ như thế nào cũng đều là tự tìm đường chết!
Các đại thần phe chủ chiến không ngừng hét lên.
“Kính thưa Wesley Đại Đế, chúng ta nên chủ động đánh! Chỉ có vẻn vẹn một ngàn quân thôi! Chỉ cần vua Bán Thú Nhân của bọn họ chết đi, nhân loại chúng ta tất nhiên sẽ phản công lại Vương quốc Bán Thú Nhân, đây là một sai lầm to lớn trong việc ra quyết sách của bọn họ!”
Wesley Đại Đế hạ tầm mắt xuống,
“Blohm phát điên rồi sao? Ta cho rằng không phải, ta hiểu rất rõ về hắn, nhưng vì sao hắn lại tự tìm đường chết? Mang theo một ngàn quân xông vào quốc gia chúng ta? Ta tạm thời không nghĩ ra được, lập tức phái một ngàn kỵ binh đi ra thăm dò.”
Hai ngày sau, một đội kỵ binh ngàn người đi đến thị trấn Lan.
Toàn bộ thị trấn nhỏ ngổn ngang một mảnh hỗn độn, nồng nặc mùi máu tanh, khắp nơi đều là núi thây biển máu, nhà cửa lụp xụp, đổ nát thê lương.
Khắp nơi đều có thi thể nhân loại, cùng với hơn ba trăm cỗ thi thể Bán Thú Nhân.
“Thật sự là địa ngục.”
Chỉ huy đội kỵ binh nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt bỗng trở nên đau buồn.
“Đây là chiến tranh chủng tộc! Những tên Bán Thú Nhân kia đều là những kẻ giết người đáng chết!”
Thế nhưng một giây sau, trong lòng hắn tràn ngập nỗi bất an nhàn nhạt,
“Nhưng mà, tại sao trên mảnh thị trấn nhỏ này lại có hơn ba trăm cỗ thi thể Bán Thú Nhân?”
Dựa theo tin tức tình báo, quân đội Bán Thú Nhân có một ngàn người xâm lấn, sao ở đây lại có đến ba trăm người ngã xuống?
Nên biết rằng, thị trấn Lan nằm trong khu vực trung tâm ở nội địa Vương quốc, là một thị trấn nhỏ thông thường, không hề có bất kỳ lực lượng phòng vệ, dân chúng ở nơi này, làm sao có thể giết chết được ba trăm Bán Thú Nhân??
Còn có một điểm cổ quái nữa, ở khắp nơi trong thị trấn nhỏ, rải rác từng cái ống nghiệm dược tề trống rỗng.
Giống như là Bán Thú Nhân đang làm thí nghiệm gì đó ở chỗ này.
“Mẫu thân!!”
Có một người kỵ binh trọng giáp xuất thân từ chính thị trấn Lan này, điên cuồng nhảy xuống ngựa, chạy về phía trong nhà mình, phát hiện ra một thi thể Bán Thú Nhân to lớn, đập sập một nửa ngôi nhà.
Trong phòng hoàn toàn trống rỗng, đã không còn người sống.
“Bán Thú Nhân đáng chết! Bán Thú Nhân!”
Người kỵ binh gầm lên, điên cuồng vung thanh trường kiếm, đâm vào thi thể Bán Thú Nhân da xanh, trong đôi mắt hừng hực thiêu đốt sự căm thù.
Phốc! Phốc!
Nhưng sau khi hắn đâm đầy lỗ thủng trên cơ thể Bán Thú Nhân, lúc mệt mỏi ngừng lại để thở lại phát hiện ra Bán Thú Nhân này là một bà lão Bán Thú Nhân. Thân hình cao lớn của bà đã áp sập một nửa căn phòng, khuôn mặt già nua nhăn nhúm, lại mơ hồ nhìn thấy hình dáng gương mặt...
Méo mó,
Thống khổ, sụp đổ,
Người Bán Thú Nhân này, có gương mặt giống như mẫu thân hắn.
“Đây là... Ai?”
Người binh sĩ trẻ tuổi run rẩy, soạt soạt soạt lùi lại, đập mạnh vào vách tường sau lưng, đôi chân mềm nhũn ngã quỵ xuống mặt đất,
“Bán Thú Nhân da xanh khổng lồ này, tại sao có thể giống với mẫu thân ta ...”
Một loạt vẻ mặt quỷ dị hiện lên, mọi người cùng quay sang nhìn nhau.
“Chúng ta tiếp tục tiến lên.”
Chỉ huy kỵ binh hô nhẹ.
Bọn hắn tiếp tục tiến về phía trước, trong mỗi một thị trấn nhỏ đổ nát thê lương, hầu như không hề có thi thể nhân loại, chỉ có thi thể Bán Thú Nhân nằm ngổn ngang ở khắp nơi.
Mà càng ngày, số lượng thi thể Bán Thú Nhân đã sớm vượt xa con số một ngàn người.
Đồng thời, ở trên mặt đất mỗi một thị trấn nhỏ, đều có từng cái ống nghiệm dược tề trống rỗng, bị sử dụng qua.
Bầu không khí quỷ dị lan tràn bên trong nhóm binh sĩ.
“Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?”
“Ông trời ơi!”
“Thi thể nhân loại biến đi đâu rồi?!”
“Tại sao bên trong thị trấn loài người, tất cả đều là thi thể Bán Thú Nhân, nhiều Bán Thú Nhân như vậy?!!”
------------
Dịch : MBMH Translate