Mọi người lại càng thêm sốt ruột.
Nhìn vào loại tình huống này, có thể thấy những chức quyền quan trọng trong thiên địa đã nhanh chóng được bổ nhiệm. Qua một thời gian nữa thì sẽ đi qua thời kỳ mà Đạo Quân khai thiên lập địa và lập nên cương lĩnh cho thiên địa mất. Đến khi Thiên Đình được thành lập thì sẽ không còn các loại kỳ ngộ như được phân phong chức vị cai quản thiên địa nữa đâu.
Thời gian đã trở nên cực kỳ gấp gáp.
Các viện nghiên cứu lớn cũng hiểu rõ điểm này. Qua mấy giờ sau, lại có một người chơi đạt được thành tựu.
【 Thông báo: Chúc mừng người chơi “Long Vô Danh” đã tiến hóa ra giống loài “Sát Lục Giả”, có tiềm lực cường đại, đạt được khen thưởng thành tựu. 】
Mọi người lại sợ ngây người.
Long Vô Danh: “Các vị, tôi vào đây!”
Một câu thực ngắn gọn.
Dứt lời, hắn liền bước vào thông đạo thế giới.
Bell đang triển khai con đường riêng của mình, hắn cũng tiếp tục quán triệt con đường vũ lực đơn độc trước đây của hắn.
Hắn hiện tại là một loài có sinh mệnh đặc thù, xương bên ngoài cứng rắn, thân hình thon dài lại giống như kim loại, bản thân còn tự đeo đao. Hắn có thể cắn nuốt oán khí và máu thịt của địch nhân để trở nên mạnh mẽ.
Cũng chính là chỉ cần giết người là có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ!
“Ta vốn tưởng rằng hai viện nghiên cứu sau lưng bọn họ sẽ để cho bọn họ tiến hóa ra một giống loài nào đó có tiềm năng cực kỳ cường đại chứ. Kết quả lại chỉ là loại trình độ này, một kẻ thì có năng lực biến thành Thiên Lôi, một kẻ thì có năng lực biến thành Thực Thần.”
Thật ra Long Vô Danh có chút cảm thấy kinh ngạc, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lấy chiến dưỡng chiến, ta có thể hấp thu lệ khí của người chết và vong hồn để trưởng thành, giống như là một sát thần khủng bố trong thần thoại cổ đại vậy, ta sẽ có được chức vị gì đây? Ta thực là chờ mong!”
......
Trong mặt đất thời Thái Cổ, khắp nơi đều có những cây thực vật cổ xưa mà xanh tốt nhưng không ai biết tên.
Hắn dừng ở trên mặt đất, thân hình của hắn vốn đã rất kỳ lạ cho nên rất nhanh đã bị đám mây Cổ Thần đang bay trên bầu trời phát hiện. Bọn họ đưa hắn vào trong Thiên Đình, sau khi học tập ngôn ngữ thì Long Vô Danh đi về phía Lăng Thiên Cung.
Trong Lăng Thiên Cung.
Một sinh mệnh lưỡi dao sắc bén hình thù kỳ quái, mang theo chủng quần của mình đang quỳ gối trên mặt đất, “Đạo Quân, ta là khối xương cốt sinh linh quan trọng nhất trong thiên địa này, có được cơ duyên xảo hợp nên đã mở ra trí tuệ. Bây giờ ta đặc tới bái kiến Đạo Quân, thiên phú của ta là....”
Phượng Hoàng Đạo Quân sau khi nghe xong, vỗ tay mà cười. “Đây là thiên phú của ngươi sao?”
“Lấy sát dưỡng sát. Nếu là như thế…trong những năm gần đây, Cổ Thần nhất tộc trong thiên địa ở thế gian làm mưa làm gió, khiến cho trăm họ lầm than. Lúc này ta đang cần một vị thần chấp hành tư pháp thiện ác. Vậy ngươi phụ trách quản lý giới luật của trời đi!”
Long Vô Danh khẽ run lên, đôi mắt nhanh chóng sáng ngời.
Ta tới phụ trách quản lý giới luật của trời?
Cái chức vị này thoạt nhìn thì cũng không phải tối cao, nếu so ra thì đang còn kém những tồn tại cổ xưa như Mặt Trời và Địa Mẫu gì đó. Nhưng thực ra thực quyền lại rất kinh người!
“Quả nhiên là khắp nơi đều có vàng...”
Trong lòng Long Vô Danh không khỏi có chút nóng, quyền lực lớn hơn rất nhiều so với Lôi Thần và Thực Thần nào đó. Chờ về sau bản thân mình sẽ tự tìm một cơ hội, vu oan hãm hại sau đó đem hai người bọn họ đi chém.
Hắn không khỏi bắt đầu tính toán từ những điều nhỏ nhặt.
“Tạ Đạo Quân.”
Long Vô Danh kích động, vội vàng cúi đầu.
Rầm.
Một đóa hỏa diễm đỏ tươi in xuống trên trán của hắn.
Trong không trung, giọng nói của Phượng Hoàng Đạo Quân đột nhiên vang lên khắp Thiên Giới:
“Hư Văn Đồ, ngươi lại đây!”
Một lát sau, một Nhân tộc cao lớn, cung kính đi vào Lăng Thiên Cung rồi quỳ xuống.
“Hư Văn Đồ, ngươi là con trai của Hư Tổ lâu đời, có thiên phú dị bẩm, ta lệnh cho ngươi và vị thần này cùng chưởng chức hình phạt! Quản lý giới luật của trời, trên trảm các đại Cổ Thần trên Thiên Giới, dưới trảm Hoàng đế của bộ lạc dưới thế gian.”
Hư Văn Đồ cả kinh.
Cổ Thần trên bầu trời mấy năm gần đây gần như đã bỏ bê nhiệm vụ của mình. Đặc biệt là mấy vòng Mặt Trời kia, hàng năm đều ở trên trời si mê hưởng lạc, mặc kệ nhân gian, mà Cổ Thần trên mặt đất cũng bắt đầu làm khó dễ Nhân tộc. Hắn hiện tại chỉ cần chưởng quản chức trách này liền có thể áp chế được Cổ Thần.
Vận mệnh yếu ớt của Nhân tộc sẽ có thể bị lệch từ đây.
Mà một bên khác, nội tâm Long Vô Danh cũng hơi trầm xuống, nhìn về phía nhân tộc bên cạnh mình, dùng chung một chức vị?
Hắn cảm thấy mình giống như đang bị quấn vào trong một vòng xoáy tranh chấp quyền lực...
Đạo Quân đây là có ý gì chứ? Có chút khó có thể đoán trước được, nhưng mà nguy hiểm lớn thường đi đôi với quyền lực lớn, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nửa tháng sau.
Long Vô Danh bị trói bằng một chuỗi xích sắt, hai chân bị treo lên, đầu gục xuống. Hắn đang bị treo trên một cánh cửa trên Trảm Thần Đài.
Hình dạng sinh vật của hắn trông giống như một bó thịt khô bị giắt vào một chuỗi đao, sau đó treo trên một cánh cửa.
Cô!
Thầm thì!
Xiềng xích màu đen chậm rãi cuộn lại. Hắn được thả xuống, theo bản năng mở ra lưỡi dao nơi cánh tay.
Rắc!!
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên lưỡi đao, chém xuống đầu của một Cổ Thần không hoàn thành nhiệm vụ canh gác. Máu tươi rơi khắp Trảm Thần Đài.
Đao chém đầu lại được đưa lên, nhìn như là một con dơi màu đen đang treo ngược trước xà cửa vậy. Sắc mặt hắn không có chút biểu tình nào, “Thì ra đây là chức vị cường đại khi ta phụ trách chém đầu chúng thần trái với giới luật của trời, quả nhiên là không có gạt ta.”
“Ha ha ha, quả nhiên là Tiên Thiên Linh Bảo!”
Hư Văn Đồ ở bên cạnh, nhìn chiếc rìu hình người khổng lồ bị xiềng xích treo lên giữa không trung “Trảm thần càng nhiều thì lệ khí càng nặng, nó sẽ càng sắc nhọn! Chỉ sợ sau này nó sẽ phá vỡ mọi luật lệ, không có gì là không trảm được, thậm chí có thể trảm cả những Tiên Thiên Cổ Thần kia!”
Đi ni mã...
Ta không phải là một cái máy chém!
Ta tới là để chinh chiến sa trường, thất tiến thất xuất, giết càng nhiều thì càng mạnh!
Tâm Long Vô Danh như tro tàn.
Nhưng mà trên Trảm Thần Đài, hắn vẫn bị treo lơ lửng như cũ, trải qua gió táp mưa sa, hắn dần dần trở thành một công trình kiến trúc ở cửa phía Nam của Thiên Giới.
Lại một ngày, Lôi Thần Tư Bồ đi ngang qua Trảm Thần Đài.
Phần mông của Lôi Chuy mà hắn cầm trong tay đã đỏ bừng một mảnh, trên khối thịt trắng tinh có đắp một ít thần dược.
Tư Bồ nhìn giống như một ông lão nóng tính, giọng nói bất cần, trong tay cầm hai cây búa, “Lần sau…phải kêu to thêm chút nữa cho ta! Nếu không đem yết hầu kêu vỡ thì ta sẽ đánh nát phần mông của búa nhà ngươi! Linh dược Tiên Thiên này cũng không tồi, ngươi cứ chờ bên trong mông của mình mọc lại chút thịt đi.”
Người ngoài cuộc đang bị treo trên Trảm Thần Đài: “???”
Lôi Chuy: “.....”
Bọn họ liếc mắt thâm tình một cái, trong nháy mắt phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ.
Hai Tà Thần khủng bố oai phong một cõi năm đó thế nhưng đều lưu lạc đến kết cục này.... Bọn họ không khỏi lập tức yên lặng quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy đối phương ở trong Thiên Giới này.
Chúng ta một người là Thần Tư Pháp chưởng quản giới luật của trời, một người là Lôi Thần... Vừa rồi khẳng định là đã nhìn lầm.
《 Cổ Thần 》 ghi lại:
【 Trước Tây Kỷ Nguyên, Tiên Thiên Linh Bảo “Trảm Thần Đài” xuất thế, Hư Văn Đồ của Nhân tộc chưởng quản giới luật của trời, có thể trảm các Cổ Thần đứng đầu thiên địa.】
.....
Trên diễn đàn đang thập phần khẩn trương, bởi vì một người chơi chữ đỏ vừa mới tiến vào đã xuất hiện ở trên diễn đàn.
Chụp màn hình,
Chụp màn hình,
Trong ảnh chụp là mây mù lượn lờ, trước Trảm Thần Đài có một người nam nhân với thân hình uy nghiêm, mang theo sát phạt vô tận, có khí chất của long đế, bá đạo vô song.
Long Vô Danh: “Nhìn thấy không, đây là tôi! Tôi thế nhưng lại trở thành thần phụ trách hình phạt, chưởng quản trật tự và giới luật của trời, có thể trảm bất luận kẻ nào dám chống lại giới luật của trời! ( chính là bá đạo như vậy.jpg )”
Mọi người nghe xong, cảm thấy vị này làm chưởng quản giới luật của trời cũng quá khoa trương đi?
Vậy chẳng phải là con đường sau này sẽ càng khó đi hơn sao?
Sống qua lôi kiếp, tiếp đến phải qua đồ ăn của Thiên Đình, còn phải lo lắng đột nhiên lại bị chụp mũ rồi đưa tới Trảm Thần Đài chém.
“Đáng chết!”
“Chúng ta phải nhanh lên!”
“Đây quả thực chính là muốn đem thế giới kia đi tư hữu hóa (thuộc về sở hữu của tư nhân)!”
Các viện nghiên cứu lớn đã gấp đến độ dậm chân, điên cuồng tăng tốc. Tất cả đều đang trong giai đoạn nước rút cuối cùng.
Qua mấy giờ, thông báo lại vang lên, lại có một người chơi chữ đỏ của Nga đi vào. Sinh vật của vị này được mô phỏng theo cá chình điện. Hắn cũng vào yết kiến trong Lăng Thiên Cung, “Thiên phú của ta là có thể phát ra lôi điện, hơn nữa còn có lực sát thương khủng bố....”
Nửa năm sau, Điện Mẫu cầm trong tay một cây roi, bay ở trên không trung trước khi cho mưa xuống.
Roi: “Đạo hữu... Khỏe.”
Cây búa: “Đạo hữu... Khỏe!”
【 Trước Tây Kỷ Nguyên, Tiên Thiên Linh Bảo “Đả Thần Tiên” xuất thế. Điện Mẫu cầm tiên, cộng chức với Thiên Lôi, đánh ra sấm chớp trước khi mưa xuống.】
-----