Lại mười năm nữa trôi qua, nhân tộc vẫn trong thời kỳ giáp vụ (chưa chín muồi) như cũ.
Thuận theo lần trước, Nhân Tổ lại hấp thụ tu vi của các đại tu sĩ nhân tộc khác nhau, lại một lần nữa tiến vào thời kì bị đứt đoạn.
Đây giống như một vòng tuần hoàn chết chóc, vĩnh viễn không thể có khả năng quật khởi từ trong máu tươi, hơn nữa cũng sắp đến gần với kết thúc.
Bởi vì thân thể Hư Hữu Niên không thể chịu đựng thêm trọng thương nữa, hắn đứng lên nhìn xung quanh:
“Ta lại đi một lần cuối cùng.”
“Hư Tổ…”
Người dân trong bộ lạc của bọn hắn lần lượt ra đi, tráng sĩ mặc da thú trên người ôm người phụ nữ và con của họ, sắc mặt dần trở nên chua xót.
Một đám thanh niên khác chậm rãi đứng lên, nói:
“Mang theo tu vi của chúng con đi, dù gì chúng con mới tu luyện được hơn mười mấy năm…”
Hư Hữu Niên nhìn xung quanh, bình tĩnh trở lại.
Vào ngày này, một ông lão tóc trắng mặt mũi bình thường lên trời. Trên trời, mây đen che kín, truyền đến từng trận tiếng vang lớn tê tâm liệt phế, từ hào quang mà Kiến Mộc tỏa ra có kèm theo máu tươi tinh mịn.
“Nhân Tổ…”
Bộ lạc Nhân tộc trên khắp đại địa đau thương gào khóc. Mấy trăm năm trở lại đây, Hư Hữu Niên là thần bảo hộ cho toàn bộ mảnh đất này, che chở cho sự luân chuyển từ thế hệ này đến thế hệ khác của bộ lạc Nhân tộc.
Mọi người lo lắng nhìn lên trời, nhìn một hồi lâu, nhưng lần này Nhân Tổ đã không còn trở về từ trên trời nữa.
Nhân Tổ Hư Hữu Niên đã kết thúc cuộc đời của mình.
Đây là thời kỳ khó khăn nhất của bộ lạc Nhân tộc trên mặt đất cổ xưa, Nhân Tổ đã phải chịu đựng quá nhiều áp lực rồi.
Trong cuộc đời hơn hai trăm năm của mình, từ khi sinh ra đã luôn chiến đấu cho tận đến khi về già. Lúc còn trẻ đã dẫn đầu bộ tộc đánh nhau với cự thú, đến tuổi trung niên thì may mắn được lên trời nghe Đạo Quân giảng đạo, về già thì lâm vào cảnh xế chiều và cô quạnh. Mỗi một tu sĩ đương thời, thậm chí cả con cháu đều truyền tu vi cho hắn. Hắn đọ sức với chín đại Cổ Thần Thái Dương trên trời cho đến khi già yếu.
Ở các thế hệ sau, có rất ít ghi chép về giai đoạn lịch sử mở rộng trời đất của kỷ nguyên trước, thật khó có thể tưởng tượng năm đó đã gặp phải tình huống tuyệt vọng đến thế nào.
Và Hư Đế thực sự là vị Đại Đế lâu đời nhất của Nhân tộc.
Tuy rằng ở trong mắt người đời sau, cảnh giới của hắn chỉ là cấp bảy Động Hư, nhưng hắn được nghe Đạo Quân giảng đạo, một mình một đời chiến đấu trước Thần Điện Thái Dương, không có ai có thể đồng hành. Hắn còn mở ra được Ngưng Đan, cảnh giới Nguyên Thần…
Vốn dĩ, thành tựu của hắn có thể cao hơn nữa, thậm chí có thể chứng đạo Hỗn Nguyên, chỉ đáng tiếc sinh không đúng thời.
…..
Chín đại Ô Kim bị trọng thương, tu dưỡng phục hồi một thời gian, nghĩ lại vẫn mơ hồ cảm thấy đáng sợ.
“Hư Hữu Niên quả thực khó đối phó. Tiềm lực của Nhân tộc quá đáng sợ. Số lượng bọn chúng đông nhưng lại không sợ chết, có thể tập hợp sinh mệnh và tu vi của toàn tộc lại trên thân của một người…”
“Chỉ là con người mà thôi. Chúng ta là Tiên Thiên Cổ Thần, sống cùng trời đất. Nếu không phải là vì không muốn cá chết lưới rách với hắn thì chúng ta đã giết hắn từ lâu rồi.”
“Kết quả hiện tại cũng không tồi. Trước khi chết, hắn không thể vồ lấy mà giết chết chúng ta, chỉ là kéo dài chục năm, có thể chấp nhận được.”
“Vậy thì cũng nên lập ra Thiên Đình Cổ Thần!”
…..
Vào ngày này, Thiên Đình Cổ Thần được thành lập.
Chín vị Cổ Thần Thái Dương trở thành Thiên Đế chín phương, mỗi người tự chấp chưởng một phương.
Chín vị Cổ Thần Thái Dương, thực lực cũng là mạnh nhất, lại thêm chín huynh đệ đồng lòng hợp lực, bốn vị Cổ Thần khác chỉ có thể đầu hàng.
Thời đại bắt đầu bước vào thời đại mà Cổ Thần thống trị thiên hạ.
Nhân tộc do đã tát ao bắt cá (vơ vét bằng hết) cho Hư Hữu Niên cho nên toàn bộ bộ lạc không có lấy một cường giả, đều là người dân bộ lạc bình thường, chúng thần trên trời nổi giận lại cũng không có chỗ nào để trút giận.
Trong thời gian tiếp theo, mặc dù khả năng sinh sản của Cổ Thần kém, nhưng những người thừa kế của họ đã dần cai trị toàn bộ vùng đất, Hà Thần, Thổ Thần, Sơn Thần ở khắp mọi nơi.
Họ bắt các bộ lạc lớn, muốn cầu mưa, ban phước thì cần định kỳ dâng hiến đồng nam đồng nữ, Nhân tộc sa vào cảnh trở thành thức ăn.
Ngoài ra, con người được xem như Cổ Thần thế hệ mới, bị chiếm lấy cơ thể rồi biến nó thành vật dụng cho tu luyện.
Kim Ô Đại Thái Tử Long Hoằng cũng trấn áp thiên hạ.
Hắn được thế nhân tôn thành: ‘Long Hoằng Đại Đế chân kim vô thượng’, sống trong Thần Điện Thái Dương.
…..
50 năm nữa lại trôi qua.
Mặt đất dần xuất hiện một nhóm người dị dạng, đầu người thân rắn, trên lưng có đôi cánh bằng thịt.
Lúc đầu có Cổ Thần nghi ngờ danh tính của bọn họ, nhưng bọn họ đã thả bản thể Cổ Thần vào bên trong thức hải, chứng minh rằng bản thân là Cổ Thần.
Lại 50 năm nữa, loại Cổ Thần này dần dần bành trướng thế lực.
“Đã đến lúc bắt đầu rồi.”
Thiên Đồ cười nhẹ, nhìn gã tiều phu năm đó ở trước mặt,
“Tiều phu, ngươi…”
“Gọi ta là Đế Kỳ.”
Người tiều phu ngồi ở núi Trường Dương năm xưa đã từ một chàng trai trẻ trở thành người lãnh đạo quyền lực nhất của Vu tộc.
Bên trong thức hải của Vu tộc bọn hắn là từng vị Cổ Thần bị âm thầm sát hại, có quái điểu, thần tước, …dùng làm nguyên thần của bản thân. Bọn hắn những năm này đã mạo nhận thân phận của Cổ Thần, nắm giữ nhiều chức trách khác nhau trên Thiên Đình, chưởng quản trật tự thiên địa, hô mây hoán vũ.
“Nhiệm vụ bất khả thi, lẻn vào Thiên Đình, ẩn nấp trong bóng tối, thậm chí còn đánh cắp thần vị!”
Thiên Đồ lại cười:
“Thiên Đế Thái Dương chín phương, đúng lúc cũng sắp phải bắt đầu rồi! Chuẩn bị bắn mặt trời!”
Tiều phu gật đầu.
Hắn đã không còn là nhân loại yếu đuối bé nhỏ năm đó nữa.
Mục tiêu của hắn hôm nay là bắn mặt trời, cướp lấy thần chức Thái Dương, biến một vị Tiên Thiên Cổ Thần Thái Dương thành nguyên thần của mình ...
Nguyên thần của Kim Ô!
Trời sinh sát khí, dễ đổi thành ban đêm, đất sinh sát khí, rồng rắn vùng lên!
Tiều phu Đế Kỳ nhìn trời, đột nhiên ngơ ngẩn, sau vô số năm thống khổ, bọn họ sắp cùng nhau bắt đầu tại đây, không khỏi lẩm bẩm:
“Ma quỷ, yêu quái, Phật, thần tiên, hủy bỏ chữ ‘Vu’ để thành người.”
Hắn nhìn quanh, Vu tộc xung quanh đều cười lên.
Bọn họ mong mỏi ngày này đã rất lâu rồi, Nhân tộc yểm hộ trước mặt, bọn họ cũng chân chính biến thành loại trạng thái không phải là nhân loại này thì mới có cơ hội vùng lên.
“Nhưng chúng ta dù sao cũng không phải là con người…”
Hắn dẫn đầu Vu tộc, sải bước rời dãy núi,
“Nhân Tổ Hư Hữu Niên, bọn hắn khai thiên lập địa, thời đại của Tiên Thiên Cổ Thần sắp phải đi xa rồi…”
Một màn đại họa của thiên địa nhanh chóng bắt đầu.
Mười hai Vu tộc cường đại nhất bọn họ đã bắt đầu đến cảnh giới thứ bảy Động Hư.
Hơn nữa, tu sĩ Nhân tộc và tu sĩ Vu tộc trong những năm gần đây đã lần lượt chồng tu vi của họ lên người mười hai vị Vu tộc này.
-----