“Đạo hữu cùng thời đại với chúng ta cũng muốn rời bỏ chúng ta mà đi rồi sao?”
“Chúng ta hoàn toàn già rồi, vốn không chỉ riêng tuổi thọ, mà còn do chúng ta đều trải qua bao năm tháng chém giết, tắm rửa máu tươi bước ra từ niên đại Cổ thần, vì sinh linh sau này mà xả thân chiến đấu, tích lũy quá nhiều ám thương, mới có thể xây dựng nên Thiên Đình ngày nay...”
“Thọ nguyên không còn nhiều, chuẩn bị nghênh đón kiếp nạn thiên nhân ngũ suy.”
“Không chứng đạo Hỗn Nguyên, phía dưới Thánh Nhân cuối cùng cũng chỉ là một con kiến.”
...
Ở đây, một vị tồn tại cổ xưa than thở, đôi mắt già nua, đã tuổi già sức yếu.
Mỗi một thời đại, nhiều lắm là sinh ra một đến hai vị Đại đế Động Hư cái thế vô địch.
Thậm chí một số thời đại xuống dốc, khả năng sẽ chỉ sinh ra mấy vị Chuẩn Đế.
Thế nhưng ở thời đại Cổ thần, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, vậy mà đồng thời sinh ra mười hai vị Thiên Đế tồn tại với cảnh giới khủng bố. Thậm chí có thể nói những thời đại sau này cơ bản là không có khả năng xuất hiện dạng thịnh thế hùng tráng này!
Mỗi một người trong số bọn họ, xuất hiện ở một thời đại khác, đều sẽ trấn áp thiên hạ, đánh bại vô số thiên kiêu cùng cảnh giới, trở thành một vị Đại Đế vô địch, bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn. Thế nhưng hiện tại, đều dồn dập xuất hiện ở trong cùng một thời đại, mới có thể cùng nhau lật đổ mười ba vị Tiên Thiên Cổ thần cổ xưa.
Mà trong số đó, Đế Kỳ được coi như thủ lĩnh, tự nhiên có tài năng kinh thiên động địa, mới có thể trấn áp mười một vị Đại Đế Động Hư khác.
Thế nhưng bây giờ, bọn họ đã già thật rồi, cho dù tồn tại cổ xưa có nhiều thủ đoạn, tu vi lại kinh thiên động địa thì cũng không ngăn nổi sự bào mòn của năm tháng dài dằng dặc. Đại Đế Động Hư cường đại tới đâu cũng không có cách nào chiến thắng được thời gian.
Trước mắt, chuẩn bị chân chính suy vong chính là Tổ Vu Thừa Sơn.
Thiên Đế Đế Kỳ trầm mặc một chút, sau đó cao giọng nói:
“Ít ngày nữa, Thừa Sơn sắp sửa rời đi, nguyên thần Thái Dương chuẩn bị bỏ trống một vị, đám lão nhân chúng ta có thể nhân cơ hội này đều lui xuống, tuyển chọn thế hệ Thiên Đế kế tiếp, truyền thừa Thái Dương Kim Ô, thống trị hai giới thiên địa!”
Những tồn tại cổ xưa ở xung quanh đều gật đầu tán thành:
“Thiên Đế nói rất đúng, đã đến lúc những lão già chúng ta rời khỏi thời đại...”
“Tương lai, thịnh thế thuộc về lứa người trẻ tuổi...”
“Như vậy, nên xử lý Thanh Đế, Kiến Mộc Thanh Đằng và Tổ Vu như thế nào?”
“Tiếp tục phong ấn.”
“Nếu như thế, nguyên thần Thái Dương do Thừa Sơn mất bao đau khổ tế luyện, giờ lưu lại dùng để lập xuống một vị Thiên Đế tiếp theo...”
Một ngày này, tin tức đầu tiên gây chấn động thiên địa truyền ra từ Thiên Đình:
“Tổ Vu Thừa Sơn sắp hết thọ nguyên, các đại Tổ Vu có tình cảm, có tấm lòng mà không còn đủ sức, lần lượt thoái ẩn, sẽ tuyển chọn thế hệ Thiên Đế kế tiếp!”
Oanh!
Giữa thiên địa, các đại tông phái, tứ đại chủng tộc, tiên môn ẩn thế, đều náo loạn sôi sùng sục, thiên hạ vì thế mà chấn động mạnh mẽ.
“Làm sao có thể?”
“Thiên Đế mới chỉ nắm quyền không đến sáu trăm năm, đã muốn lụi tàn sao?”
“Ta vốn cho rằng, vị Đại Đế vô địch này sẽ tiếp tục trị vì. Ai biết được những tồn tại cổ xưa này thời gian trước đã nhận phải những vết thương quá mức nghiêm trọng rồi, vừa đến tuổi già, cuối cùng cũng không áp chế được ám thương, thức hải đều liên tục xuất hiện rạn nứt ở các mức độ khác nhau...”
“Ai! Phía dưới Hỗn Nguyên, cuối cùng cũng chỉ là một con kiến thôi, không thể trường sinh bất tử.”
...
Rất nhiều người đều đang than thở.
Đế Kỳ được xem như vị Đại Đế đầu tiên của sinh linh trong thiên địa sau này. Năm đó hắn lãnh đạo mười một vị Tổ Vu, cùng nhau đánh ngược lên Trời, lật đổ sự thống trị của Tiên Thiên Cổ thần, thế nhân đều coi hắn là đấng bất hủ tại thế, có thể sống ít nhất ngàn năm. Ai ngờ rằng mới qua sáu trăm năm, hiện giờ vị Thiên Đế vô địch này đã muốn trôi qua...
Tuy nhiên, trong lúc than thở, sầu muộn, đồng thời nội tâm cũng âm thầm kích động.
Một vị Thiên Đế vô địch trấn áp đương thời, cũng là dấu chấm hết cho một thời đại. Nếu như hắn có thể sống mãi trên thế gian, chính là điều không công bằng lớn nhất đối với những thiên tài khác sau này.
Nhân gian dưới mặt đất truyền đến cuộc bàn tán sôi nổi:
Một nguyên thần Thái Dương bỏ trống, ai sẽ là vị Thiên Đế tiếp theo?
...
Mười năm nữa lại trôi qua.
“Đại Đế băng hà rồi.”
Tổ Vu Thừa Sơn chết đi, thiên địa cùng buồn.
Thiên địa tiếc thương, giáng cơn mưa to mờ mịt, vạn dặm không mây, suốt ba ngày đêm chìm vào trong tăm tối, chỉ có ánh trăng le lói.
Thiên địa dị tượng xuất hiện trùng điệp để tế điện Đại Đế.
Xây dựng quan tài ngôi sao bằng pha lê, Động Hư Đại đế Thừa Sơn được mai táng ở trong đó. Lúc chôn cất, các vị tiên quan và các đại thiên kiêu khắp thiên hạ đều lần lượt đến đưa tiễn.
Bên trong quan tài pha lê, thi thể vị Đại đế khủng bố cổ xưa nằm yên lặng, tóc đen xõa trên áo choàng, oai hùng vĩ ngạn, có bốn tay, mang vòng tai hắc xà, tỏa ra ngập tràn từng đợt đế uy làm cho người sợ hãi.
“Coong!”
Một vầng Thái Dương bay lên không trung, ánh sáng chói lòa chiếu rọi muôn đời.
Đây là nguyên thần của Thừa Sơn Đại Đế, đang chậm rãi bay lên bầu trời.
“Đúng là một vầng Thái Dương chói chang, thẳng thắn cương nghị!”
Bên trong Thiên Đình, đám người ngửa đầu nhìn lên, Mặt Trời kia lan toả hào quang rực rỡ kinh diễm. Phảng phất như nhìn thấy một vị Đại Đế Động Hư cổ xưa, một đời chinh chiến cùng với mười hai người bạn thân, huyết chiến với Cổ Thần thiên địa, vì sinh linh sau này mà bình định thiên địa từ những năm tháng cổ xưa.
“Một vị Đại Đế cổ xưa, bắt đầu rời bỏ chúng ta mà đi rồi..”
“Ô ô ô, Thừa Thiên Đế ở thời đại Cổ Thần kia từng được xưng là chiến thần vô địch...”
Bên trong Thiên Đình, truyền đến tiếng lão nhân khóc lóc.
Mười hai vị tồn tại cổ xưa, toàn thân tràn ngập ánh sáng thần thánh, yên lặng đứng thẳng ở trên cao, khuôn mặt lộ ra một tia phức tạp. Nhưng mặc kệ là mang loại tâm tình gì thì chung quy lại Thừa Sơn đã làm bạn đồng hành với bọn họ suốt một đời, cả đời chinh chiến chém giết.
Mà sau này, chỉ sợ đồng bạn cũng sẽ lần lượt rời đi...
Ba ngày sau.
Thừa Sơn Đại Đế lưu lại một phương thiên địa Động Hư, được mười một Tổ Vu hợp lực, đưa vào bên trong đỉnh hư thiên của Thiên Đình.
Một đạo âm thanh mênh mông, vang vọng thiên địa:
“Thiên này gọi là Đại La Thiên, ý chỉ trời trên bầu trời!”
Mười một vị Tổ Vu già yếu, lần lượt từ bỏ quyền lực thống trị của mình, để lại chúng thần Thiên Đình tâm phúc thay thế họ quản lý Thiên Cung trước khi tân Thiên Đế đăng cơ. Còn bản thân họ tiến vào bên trong không gian nhỏ “Đại La Thiên” này.
Bọn họ ở bên trong “Đại La Thiên”, đồng thời cũng chuyển vào đó lượng lớn linh khí thiên địa mà Thiên Đình dự trữ suốt mấy trăm năm, bắt đầu mượn nhờ nguồn linh khí nồng đậm đến cực điểm này để trì hoãn nhục thân già yếu của mình.
...
Trên Kiến Mộc.
Có người đi qua đi lại, thanh niên hào kiệt, các đại thiên kiêu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Ha ha ha! Thiên địa không thể một ngày không chủ! Thế hệ Thiên Đế tiếp theo sẽ là ai? Ai là thế hệ cộng chủ tiếp theo của thiên địa?”
“Các lão nhân hiện giờ còn sống, huyết khí cũng đều đã suy yếu, chưa chắc đã có thể đột phá cảnh giới Động Hư Đại Đế, chỉ có thể trông chờ vào những thế hệ trẻ tuổi kế tiếp... Lúc này, từng thiên kiêu đều đang giao chiến, thậm chí có một số thiên tài đã vượt qua một số lão nhân rồi, đã đạt tới cảnh giới thứ sáu Động Thiên!”
“Ha ha, theo đuổi cảnh giới thì làm được cái gì? Lừa người thôi! Những thiên kiêu khác cũng có thể đột phá, nhưng tùy tiện đột phá thì căn cơ sẽ không vững chắc. Bọn họ cần phải vượt cấp khiêu chiến ở trong cùng cảnh giới, không ngừng mài giũa nền tảng.”
“Các đại Thánh địa lánh đời cũng lần lượt xuất thế, tổn hao không ít tài nguyên, bồi dưỡng nên từng cá nhân thiên kiêu đương thời...”
“Cái gì! Trầm Đại u, ở dưới sự bảo hộ của Uẩn Phong lão nhân, đã tiến đến bên trong Bích Phong Môn, đâm chết Thập Tam trưởng lão, cũng một chiêu đánh bại thiên kiêu đương thời Trương Thanh của bọn họ rồi nghênh ngang rời đi?”
“Trương Thanh thấy xấu hổ, sau đó không còn lực lượng áp chế nữa liền đột phá đến cảnh giới thứ sáu Động Thiên.”
“Ở khu vực Tây Bắc, thiên kiêu của Yêu tộc cũng đang khiêu chiến khắp nơi, có xu thế xông vào bên trong lãnh địa Nhân tộc.”
Vô số quán trà đều đang xì xào bàn tán, nghị luận ầm ĩ.
------