Lại qua mười năm, sau khi Đạo Trường Sinh tiếp thu tri thức của Yêu Tổ thì lại rời đi.
Lúc này, hắn phát hiện mình càng lúc càng được Thiên Đình coi trọng. Vốn dĩ chỉ là ân oán giữa tông môn hai tộc, kết quả lại nháo đến Thiên Đình, hiện tại sau những tháng ngày tích lũy hắn đã đắc tội không ít người của Thiên Đình.
Bọn họ mang thù, thiết hạ lệnh truy nã, điều khiển thiên binh thiên tướng tới vây giết hắn.
Mà lúc này, Địa Mẫu Thanh Đằng rốt cuộc cũng đem mình đào ra, thoát khỏi khó khăn, tới tìm hắn, “Nếu đã như thế thì ngươi cứ dựng một lá cờ lớn lên, chiêu binh mãi mã, chiếm núi xưng vua!”
Đạo Trường Sinh liền mang theo mẫu thân của mình đến trong một sơn cốc phía nam Hữu Hùng Quốc, bắt đầu dạy dỗ đệ tử.
“Nghịch tặc này cón dám mở sơn môn, công nhận đối nghịch với Thiên Đình chúng ta?”
“Cự Linh Thần trông coi Nam Thiên Môn Cự đã suất lĩnh thiên binh, xuống hạ giới tróc nã hắn!”
“Cái gì, Cự Linh Thần bị đánh cho phải trở về, cả người bị thương nặng, muốn lấy thần dược nguyệt quế để chữa thương?”
“Chư vị thiên thần chớ hoảng sợ, chiến thần Bàn Sơn đã hạ giới diệt trừ yêu nghiệt này rồi!”
“Cái gì? Chiến thần Bàn Sơn lẻn vào trong đạo tràng, vậy mà bắt đầu nghe đạo, con nghe si như say? Quả thực là sỉ nhục của thiên thần ta!”
Bọn họ càng nháo càng lớn, cuối cùng chọc đến cao tầng bên trong Thiên Đình.
Vu Tộc Trương Vô Vi biết được ngọn nguồn chuyện này thì không khỏi tức giận mắng một tiếng, “Thứ hỗn trướng này dám khinh nhờn Thiên Đình! Vì chuyện riêng của Vu Tộc mà tự ý sử dụng thiên binh, nên đưa đến Trảm Thần Đài ! Mà Đạo Trường Sinh cùng tộc kia cũng to gan lớn mật, cũng dám làm lơ uy nghiêm của Thiên Đình chúng ta.”
Sau khi hắn trừng trị những tiên quan làm trái pháp tắc xong thì vung tay lên, quyết định hạ phàm, đấu một trận với Đạo Trường Sinh kia.
Tin tức này vừa ra, thiên địa đều bị oanh động. Các đại môn phái và thánh địa lánh đời, thậm chí quán trà quán rượu của nhân gian cũng đều thảo luận về chuyện này.
Chuẩn Đế từng tranh đế năm đó tự mình hạ phàm, muốn tróc nã Đạo Trường Sinh.
Đây chính là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Đình, là người đứng đầu của Vu Tộc đương thời!
Mọi người đều không khỏi sôi nổi cảm thán, Đạo Trường Sinh lúc này đây chắc chắn là thua rồi. Đây chính là thiên tài tuyệt thế kém một bước là có thể trở thành Thiên Đế, là một tồn tại gần như vô địch trong cùng cảnh giới, sẽ không có khả năng vượt qua cảnh giới mà chiến.
Trận chiến đấu này, giằng co ước chừng ba ngày ba đêm. Đạo Trường Sinh cũng phải cực kỳ vất vả, bởi vì lúc này hắn vừa mới bước vào cảnh giới thứ sáu Động Thiên.
Hơn nữa, mấy năm nay Trương Vô Vi tuy rằng vẫn bị mắc kẹt ở cảnh giới Chuẩn Đế, thậm chí có khả năng là cả đời đều kẹt trong đó, chiến bại đã trở thành bóng ma cả đời của hắn. Nhưng mà hắn đã thôi diễn hoàn thiện công pháp cùng cảnh giới của mình, bổ toàn căn cơ, trở nên vô cùng lợi hại.
“Đồ nhi, cuối cùng cũng đụng phải mấy thiên tài năm đó, ngươi thấy hắn thế nào?” Địa Mẫu Thanh Đằng nói.
Đạo Trường Sinh rất đơn thuần, thành thật trả lời, “Thời điểm con mười ba tuổi xem bọn họ cảm thấy trong cùng cảnh giới thì một mình con có thể đánh với bốn hắn. Lấy ánh mắt hiện tại của con hồi tưởng về lúc trước thì có thể cùng cảnh giới đánh với mười bọn họ. Ai biết sau khi giao thủ, không chỉ có con tiến bộ mà bọn họ mấy năm nay cũng tiến bộ. Con hiện tại chỉ có thể trong cùng cảnh giới một mình đánh với năm hắn....”
Sau một phen khổ chiến, Trương Vô Vi bị đánh bại.
Trương Vô Vi vô cùng giận dữ, đối mặt với người cùng tộc này lại lộ ra một chút thưởng thức, “Ngươi đúng là kỳ tài ngút trời, công pháp của ngươi là gì? Thế nhân toàn tu đạo pháp, ngươi lại tu thân thể? Có muốn lên trời cao cầm quyền hay không? Đoạn Thiên Đế vừa mới đăng cơ không lâu, rất cần nhân tài và tâm phúc, nhất định sẽ rất thưởng thức ngươi.”
“Lão sư, con nên làm như thế nào? Đây là một cơ duyên lớn mà trời cho, con muốn lên trời cao làm quan.” Đạo Trường Sinh nhịn không được nói. Hắn hiểu rõ với một vị Thiên Đế đang tồn tại thì trừ phi hắn tử vong, còn không thì chính mình chắc chắn sẽ không có khả năng đột phá đạo tâm.
Hắn rất tín nhiệm với các lão sư.
Dù sao bao nhiêu năm trôi qua, tất cả thời gian của hắn đều là bế quan đọc sách, đọc sách, đọc sách. Thậm chí rất ít khi tiếp xúc với người khác, căn bản không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ có thể thỉnh giáo ý kiến.
Địa Mẫu Thanh Đằng âm thầm nói nhỏ, “Nói như vậy, tùy tiện đầu hàng thì đối phương ngược lại sẽ không quý trọng ngươi. Ngươi trước cứ cự tuyệt vài lần, còn nhớ rõ chuyện xưa ở phàm giới mà lão sư đã giảng qua cho ngươi không? Ba lần đến mời, ngươi hiện tại hẳn là nên theo như vậy...”
Trên đám mây trong không trung, không ngừng có các thiên binh thiên tướng đều hâm mộ nhìn Đạo Trường Sinh.
Mà trong sơn cốc cũng có không ít tồn tại cường đại đi đến quan sát trận chiến, ai cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, đây là một bước lên trời đó.
Gió trong, mây lặng.
Lúc này, Đạo Trường Sinh nhắm mắt trầm ngâm một lát, nói với Trương Vô Vi: “Ngươi hỏi ta vì sao có thể đánh bại ngươi? Bởi vì ngươi đi theo con đường lệch lạc, ngay từ đầu đã sai rồi! Cho nên chiến lực của ngươi quá thấp, chỉ là đồ bỏ đi!”
“Ngươi! Có lòng tốt giúp ngươi, ngươi lại.....” Sắc mặt Trương Vô Vi nháy mắt đỏ bừng.
Thiên hạ ồ lên một mảnh, người này quá cuồng vọng.
Chỉ thấy ánh mắt Đạo Trường Sinh xoay chuyển về bốn phía, bình tĩnh nói: “Ta nhằm vào, không phải là Trương Vô Vi, thứ ta chỉ ở đây chính là Vu Tộc các vị, đều là rác rưởi!”
Đạo Trường Sinh bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta sinh ra trên thế giới này là vì Vu Tộc mà sáng lập nên một pháp môn tu hành, vu giả, thân thể bất tử! Nó có thể rút núi sông, chỉ tu thân thể, không luyện nguyên thần. Vu Tộc hiện tại đều tu luyện nguyên thần, đó không phải chính pháp!”
Oanh!
Thiên địa chấn động.
Vô số tồn tại cổ xưa phóng thần thức ra, sôi nổi đến thăm dò.
Lời nói này thật sự khiến người ta quá giật mình, Vu Tộc hiện tại đều đang tu luyện theo con đường sai lầm?
Chỉ có hắn mới là chính thống?
Đây cũng quá cuồng vọng rồi.
Bọn họ không muốn tin tưởng, nhưng mà thân thể khủng bố của Đạo Trường Sinh đã đem đặc tính bất tử của Vu Tộc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Trong đầu bọn họ không khỏi thâm nhập vào một tia nghi hoặc....
“Hừ.” Trương Vô Vi giận dữ, bị nhục nhã một phen, trở lại Thiên Giới.
Trong Đạo Trường Sinh có chút khúc mắc, nói thầm, “Lão sư, làm như vậy thật sự tốt sao?”
“Không có việc gì, sẽ lại đến, có ba lần đến mời mà.” Manh Muội bình tĩnh cười lên.
Trong Thiên Giới, sắc mặt Trương Vô V đỏ bừng, bẩm báo với Thiên Đế: Đạo Trường Sinh không biết tốt xấu, sẽ là tai họa đảo loạn thiên địa, ngay cả Thiên Đế mời cũng dám cự tuyệt!
Mi mắt Thiên Đế rũ xuống, cũng không tin lời của người trong nhà, hắn luôn mong muốn cầu người tài, huống chi lại là người có khả năng nắm giữ một hệ thống lực lượng mới, cho nên lại sai người hạ phàm.
Vào một ngày, Nhân tộc Hư Vi lại đến.
Hư Vi thấy Đạo Trường Sinh ngày thường tuấn tú, khiến người vừa gặp đã thương, lại giao thủ với hắn một hồi, rồi bị đánh bại.
Hư Vi càng vui mừng, trực tiếp cho thấy tâm ý, muốn gả cho hắn, hơn nữa còn mời lên trời nhậm chức.
Xung quanh lại càng thêm hâm mộ.
-------