Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 245: Đạo Trường Sinh Im Lặng

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 245: Đạo Trường Sinh Im Lặng

Vu sư Truyền Thuyết là cái khái niệm gì?

Có thể phi hành trong thiên địa, tùy ý tiêu dao.

Là lực lượng mạnh nhất dưới Sử Thi và Thiên Đế.

Có thể bay, điều này có nghĩa là về sau ra khỏi cửa không cần phải đi xe điện nữa.

Hắn bước nhanh ra khỏi cửa phòng, nhìn bầu trời xanh thẳm vô ngần, muốn thử nghiệm một chút năng lượng của Vu sư cấp sáu, dự định bay lên một chút.

“Nhưng hôm nay 35 độ, quả thực là muốn nướng người chết, Mặt Trời trên kia có khả năng sẽ càng đáng sợ.” Hắn nghĩ một lúc, vẫn là nên chuẩn bị chống nắng cho da trước khi ra ngoài. Hắn bèn cầm lấy một cây dù Thái Dương ở cửa, nghĩ một lúc lại thả nó xuống, cầm lên một cái mũ che nắng màu đen, mặc vào chiếc áo dài tay che nắng cho da, trên lưng đã sớm chuẩn bị một bình dưỡng khí màu đen.

“Khí tức vô hình.”

Hắn duỗi tay ra.

Rầm!

Không khí trong suốt vặn vẹo bao phủ lấy Hứa Chỉ, khiến cho thân hình của hắn trở nên mơ hồ mông lung, phảng phất như đang ngụy trang bằng chiết xạ quang học, bằng mắt thường thì khó mà có thể nhìn thấy hắn.

Hắn lại duỗi tay ra, dần dần bay lên không trung, bay về phía bầu trời rộng lớn.

Rầm.

Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, thổi quét xung quanh, khí lưu mạnh mẽ bị ngăn cách bởi lá chắn nửa trong suốt của hệ vu thuật.

Xung quanh ngẫu nhiên sẽ có một số loài chim bay qua, vườn trái cây trên mặt đất dần trở nên nhỏ bé. Sau đó chính là toàn bộ thôn làng chiếu vào tầm mắt rồi đến núi lớn, sông,… khắp mặt đất tựa như là một sa bàn tinh xảo.

“Mảnh thế giới này quá đẹp.”

Hắn hít sâu một hơi, ở trên không trung, cúi đầu quan sát thế giới.

Đây là lực lượng của cấp sáu.

Lúc trước, hắn đều là nhìn những con người nhỏ bé bên trong thế giới sa bàn rồi tiến hành quy đổi tỉ lệ. Giờ phút này, hắn chân chính hiểu được sự đáng sợ của cỗ lực lượng này, cảm giác rất thật.

Mà lúc này hắn mới xem như chân chính bước vào cảnh giới cao, tiến vào cánh cửa cơ bản của cường giả.

Hắn đứng trên đám mây, dưới chân đã là từng tầng mây màu trắng dày đặc, trùng trùng điệp điệp, mang đến cho người ta một loại hơi thở cuồn cuộn tráng lệ. Loại cảnh tượng này bình thường hắn chỉ có thể nhìn qua cửa sổ trên máy bay.

“Đáng tiếc, không có máy bay cho ta ngồi.”

Hứa Chỉ lộ ra vẻ tiếc nuối, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, trên bầu trời xanh không có chiếc máy bay nào đi ngang qua cả.

Hứa Chỉ ngừng một lát, đeo bình dưỡng khí thật kỹ càng, nhảy lên trên cao, dần dần tiếp cận đỉnh của bầu trời: "Đi lên nữa, hẳn là môi trường chân không rồi... Vòng bảo hộ Vu sư của mình, chưa chắc đã có thể chịu đựng nổi."

Hứa Chỉ thử thăm dò một chút, nhưng đành từ bỏ, lại suy tư nói: "Đúng thật là tiêu hao lớn quá, mỗi lần bay lên thì phải tốn gần bảy phần tinh thần lực của một Vu sư Truyền Thuyết, rõ chỉ cần một khinh khí cầu thôi là giải quyết được vấn đề nhưng lại có thể khiến cho một Vu sư Truyền Thuyết mệt đến chết đi sống lại... Nhưng lúc đáp xuống lại không cần nhiều đến thế, chỉ cần tinh thần lực của Vu sư cấp sáu là đủ rồi."

Ầm!

Hứa Chỉ hít sâu một hơi, bắt đầu thả rơi tự do.

"Việc này còn kích thích hơn nhảy bungee nhiều."

Hứa Chỉ quay về chỗ cũ, cả người đều ướt mồ hơi, trong đầu vẫn còn cảm giác khó chịu khi rơi từ trên cao xuống, bèn đi tắm một cái, thấy cả người khoan khoái dễ chịu hơn hẳn.

Sau đó, hắn mặc một cái quần đùi rộng đi ra phòng khách, thoải mái hít sâu một hơi, nằm ườn ra trên ghế sô pha màu đen, bắt đầu nghĩ về việc mình có thể thăng thiên. Tên lửa đã đủ tiêu chuẩn rồi, phải làm sao để đem Đế Kỳ bay lên không trung, thả vào trong vũ trụ.

Vào giờ phút này, trên diễn đàn đã nổ tung.

"Ngọa tào! Kế hoạch trò chơi đâu mau ra chịu đòn đi!"

Khủng bố như vậy, tường treo Long Hoằng, Đế Kỳ Thiên Đế này! Boss này khó xơi như thế sao! Cửu Chuyển Huyền Công mà chúng ta vất vả cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại bị học đi trong nháy mắt (tức giận)."

"Cái này làm cho tui liên tưởng đến một vài kỳ tài võ học nào đó."

"Vô Kỵ, là con đó ư? (Kim Mao Sư Vương mắt mù giơ tay ra.jpg)"

"Đế Kỳ, hắn quá mạnh! Hắn cũng thật vô sỉ! Hắn không có nghiên cứu ra con đường mới về thiên phú và tài hoa, không chế tạo ra năng lực mới, nhưng hắn lại có khả năng học tập kinh người, điên cuồng sao chép và dán, sau đó kết hợp với nhau rồi biến thành của mình. Thậm chí hắn còn biết cắt câu lấy chữ, thông hiểu đạo lý, trò giỏi hơn thầy, sau đó quay lại cắn ngược những người có trong tay bản gốc! Thống nhất toàn bộ thiên hạ!"

"Điều này làm cho tôi nghĩ đến cái công xưởng nào đó."

"Nhưng dù thế nào thì hắn cũng đã chèn ép từng thời đại một rồi, chúng ta đánh không lại!"

...

Bọn họ mở cửa, thả "Đạo Trường Sinh" ra ngoài, để thiếu niên đã từng ép bọn họ tức phát khóc đi làm cho đám Tổ Vu tức chết đi sống lại. Mọi người bàn tán, cười như điên, phấn khởi cầu cho bọn kia bị ám ảnh bóng ma tâm lý nhiều nhiều chút, kết quả ai ngờ được, Đạo Trường Sinh chưa tác quái được bao lâu đã bị Đế Kỳ xông ra đập cho một trận tơi tả.

Tất cả đều sợ ngây người!

Nụ cười dần dần vụt tắt, cảm thấy sự việc đã dần phát triển theo một tình huống cực kỳ khó chịu.

Thế giới này, sao lại có một người như thế được?

Vốn dĩ, bọn họ đã thôi diễn lại kế hoạch này vô số lần, Đạo Trường Sinh tuyệt đối là bất bại. Hắn là két sắt của cả một thế giới, không ai có thể đánh vỡ nó được, kết quả bây giờ đã bị một kẻ xông ra đánh ngã!

....

Hoàng Cổ thế giới.

<< Tây Kỷ Nguyên >> chép rằng:

Thiên đình Khai Nguyên, năm 321, Đạo Đại Đế xuất thế ngang trời, kéo theo cuồng phong lồng lộng, làm cho chế độ cũ lay chuyển, lên Đại La Thiên huyết chiến với mười một vị Thiên Đế viễn cổ, hạo kiếp của thiên địa đã tới.

Đạo Trường Sinh nói: "Đế Kỳ, hắn quá kiêu ngạo, có tài đức đáng nể, sẽ không nuốt lời, tất nhiên sẽ mở Đại La Thiên sau trăm năm nữa. Hắn sẽ dùng công pháp của ta, đến đánh bại ta một cách nhẹ nhàng thoải mái."

"Chúng sinh thiên hạ, có thể ra ngoài tu dưỡng trong khoảng trăm năm này."

Tất cả các sinh linh đều bắt đầu kéo nhau ra, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Dù sao thì nội không gian thiên địa của Đạo Trường Sinh cũng quá nhỏ, không phù hợp để sinh tồn lâu dài, chỉ là nơi tị nạn trong lúc cấp bách mà thôi.

Đạo Trường Sinh đứng lặng tại chỗ, nhìn về phía các vị sư phụ của mình, chắp tay lạy một lạy: "Thưa các lão sư, con đường về sau, con sẽ tự mình đi."

Mấy người xung quanh nhìn hắn, ngẩn người một lúc rồi cũng gật đầu, bởi vì bọn họ không còn cách nào khác.

Lúc này, đám người Manh Muội mới phát hiện ra, Đạo Trường Sinh đã dựa vào con đường mà bọn họ tự mình thiết kế, không ngừng tu luyện, chưa bao giờ có chủ kiến của chính mình.

Hắn mới năm mươi tuổi!

Còn trăm năm nữa, thực sự hắn không đánh nổi Đế Kỳ sao?

Có lẽ, những người thầy như bọn họ đã không thể giúp hắn trưởng thành, lại còn hạn chế tài hoa của hắn.

Hắn chưa từng trải qua sự mài giũa nào, không có trưởng thành, có lẽ bây giờ là lúc để hắn tự mình tìm ra hướng đi đặc biệt dành cho chính bản thân mình.

"Giờ phút này đây, ta không còn người nào để dựa vào nữa, các lão sư của ta cũng không thể giải quyết vấn đề này..."

Đạo Trường Sinh hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Khoảng ba tháng, hắn không ngừng nghĩ về nam nhân kinh khủng kia, vóc người của hắn, nhất cử nhất động của hắn.

"Thiên tư của ta không bằng hắn, hắn quá đáng sợ... Không có biện pháp, gần như là không có biện pháp!" Ánh mắt của Đạo Trường Sinh trở nên phức tạp, nam nhân hoàn mỹ đến đáng sợ kia không có chút sơ hở nào, lần tiếp theo đối mặt chắc chắn đã học được Cửu Chuyển Huyền Công của mình, hơn nữa còn dùng nó để đánh bại mình!

Đạo Trường Sinh lại lặng thinh

------

Bình Luận (0)
Comment