Thư sinh run lên, cũng quay đầu nhìn thiếu nữ áo xanh ở cửa đột nhiên xuất hiện trước mắt này.
“Hiện tại trời muốn mưa, ta đi ngang qua nơi đây, muốn mượn tạm mái hiên để tránh một chút.” Thanh Đằng cười, làm lơ thư sinh và tiểu hồ ly, quay đầu nhìn về phía một chậu hoa trong góc, là một gốc cây Kiến Mộc.
“Ngươi là!” Thư sinh nhịn không được bèn sợ hãi lên tiếng.
“Nàng là Địa Mẫu Thanh Đằng, nàng nói trời muốn mưa xuống, đó là đệ tử của nàng....”
Thanh Đằng quay đầu, theo giọng nói cảm ứng được một hơi thở quen thuộc, là của một vị cố nhân trước đây.
“Mộc Nguyện Thành....”
Nàng nhìn trước mắt, đây là cha ruột của Đạo Trường Sinh, đã từng ở trên Kiến Mộc. Lúc Kiến Mộc khai thiên có thấy ông bị Đạo Trường Sinh đánh cho một trận, sau khi báo thù cho mẫu thân thì liền ân đoạn nghĩa tuyệt...
Xôn xao....
Đột nhiên, mưa to tầm tã rơi xuống mái hiên, khiến cho căn nhà rách nát không ngừng rung động thùng thùng.
Thanh Đằng nhìn gốc cây đằng mộc già nua kia, nhưng lại không nói gì.
“Thanh Đằng Địa Mẫu, ta biết ngài trở về....” Gốc cây Thanh Đằng mở miệng: “Ta vẫn luôn đợi, đã đợi gần trăm năm....”
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này.”
“Năm đó, ta là vị thần duy nhất không bị mang lên Thiên Đình.” Mộc Nguyện Thành nói nhỏ giải thích, “Bọn họ đều biết quan hệ giữa ta và Đạo Thiên Đế. Một vị thần của thời đại trước như ta năm đó chỉ có thể mang theo thê tử và người nhà chống đỡ được mấy trăm năm ở thế gian này....”
“Người nhà của ngươi đâu? Bọn họ hiện tại đâu rồi...”
“Nhân loại... Là nhân loại. Bọn họ muốn hàng yêu trừ ma, chúng ta không ngừng bị truy đuổi. Thê tử của ta đều là Yêu tộc, tu vi của các nàng quá thấp, đều dần trở nên già nua cuối cùng giữ không được, đều đã biến thành thực vật- động vật bình thường. Ta đem các nàng chôn ở ven đường.”
“Chúng ta vẫn luôn trốn, vẫn luôn trốn, cuối cùng chỉ còn lại có ta và con gái của ta...”
Mộc Nguyện Thành mở miệng nói: “Hai năm trước, ta bị các hiệp khách hàng yêu trừ ma trẻ tuổi đuổi đánh. Ta đã chạy không ngừng, thậm chí đã mất đi hình người, chỉ còn lại nguyên thần là trốn thoát được. Ta vẫn luôn đang đợi, vẫn luôn chờ....”
“Ta rõ ràng đã sắp chết, những vẫn muốn kiên trì. Bởi vì ta cảm thấy ta không thể chết đi đơn giản như vậy được...” Giọng nói hắn trở nên khàn khàn, tông chủ Thánh địa lánh đời năm đó thế nhưng giờ lại mang theo nức nở, khóc ô ô ô lên, “Lỗi lầm năm đó, ta đã dùng cả đời để hoàn lại, hết thảy đều đã hoàn lại, thời đại Yêu tộc không nên cứ đi xuống như vậy....”
Giọng nói của hắn cực kỳ phức tạp, chầm chậm gian nan duỗi một cành cây đã khô héo ra, giống như là đang kêu Tiểu Bạch Hồ lại đây, “Sai lầm của bậc cha chú, không nên kéo dài sang trên người của con cái. Nàng và Đạo Trường Sinh là huynh muội, hẳn là Yêu tộc cuối cùng của mảnh thiên địa này.”
“Phụ thân....” Bạch hồ ăn mặc quần áo của con người kia bỗng nhiên rơi lệ.
Thanh Đằng nhìn về phía hắn, “Dựa theo thọ mệnh của ngươi thì đáng ra ngươi đã sớm chết rồi, cho nên ngươi bởi vì như vậy nên mới kiên trì tới bây giờ?”
“Đúng vậy.” Gốc cây Thanh Đằng khô héo tới cực điểm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói già nua khàn khàn truyền đến nhưng cảm xúc lại không hề gợn sóng, “Ta lẽ ra đã chết từ lâu rồi. Nhìn thấy hiệp khách áo xanh, nho sĩ tinh thần hăng hái mà phân tranh khắp giang hồ, ta mấy năm nay đều điên cuồng chạy trốn. Ta cũng nhịn không được mà đi đến rất nhiều địa phương, tìm kiếm dấu vết của thời đại chúng ta nhưng căn bản là tìm không thấy. Các ngươi đều biến mất, chỉ còn lại có một mình ta.”
Xôn xao lạp!
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổ xuống cơn mưa lớn.
Tí tách rơi trên chậu cây Thanh Đằng gần cửa sổ, hai cánh cửa sổ bằng gỗ không ngừng đóng mở theo gió bão.
“Thế giới này, chỉ còn lại một mình ta, cũng không có thêm bất luận một đồng loại mới nào cả. Thật là tàn khốc, cùng với vạn phần tịch mịch.” Giọng nói suy yếu của Thanh Đằng lại truyền đến lần nữa.
Manh Muội kinh ngạc một chút.
“Thật ra, ta cũng đã sắp chết.” Trong tiếng mưa to, Thanh Đằng ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn gốc cây đằng mạn kia.
“Sao có thể! Ngay cả Yêu Tổ cổ xưa nhất cũng phải rời đi sao? Chẳng lẽ Yêu tộc, hoàn toàn chỉ có thể được lưu giữ ở trong thần thoại của thời đại Tây Kỷ Nguyên thôi sao... Thọ mệnh của một vị Đại Đế, không phải sẽ kết thúc nhanh như vậy chứ.” Giọng nói của Mộc Nguyện Thành trở nên chua xót.
“Ta vẫn chưa đột phá Đại Đế.”
Đột nhiên, Mộc Nguyện Thành trầm mặc.
Manh Muội bỗng nhiên buông xuống dáng vẻ kiêu ngạo của mình, ngồi ở bên cửa sổ, ở trong cơn mưa nói với gốc cây Thanh Đằng trong chậu hoa về điển cố của thời đại thần thoại. Mộc Nguyện Thành cũng kể về quá khứ của mình, kể về thời tuổi trẻ muốn tranh đế rồi quen biết Thanh Y Nhiên.
Khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải phụ lòng ai. Chỉ là bị năm tháng đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, trái tim cũng dần trở nên lạnh lẽo. Dưới sự chỉ đạo của bậc cha chú, hắn an tâm kế thừa Kiến Mộc tông, trở thành tông chủ.
“Cả đời này của ta có lẽ nên đáng chết từ lâu rồi.... Nhưng mà ta cũng cảm thấy cuộc sống của ta cũng có giá trị, bởi vì không có ác nhân như ta thì chưa chắc sẽ có Đạo Thiên Đế. Không ai có thể đứng ra rống giận đối với trời xanh, thời đại hiện tại có lẽ đã khác.... Một thời đại chìm nổi, ai có thể hiểu rõ được mất trong đó?” Mưa càng lúc càng lớn, giọng nói của Mộc Nguyện Thành lại càng ngày càng nhỏ, thậm chí dần dần đã không còn tiếng động, “Địa Mẫu... Ngài có lẽ không phải là không thể đột phá, chỉ là nội tâm cảm thấy không quan trọng, chưa bao giờ muốn theo đuổi, cảm thấy tử vong cũng không đáng để sợ hãi....”
Cả người nàng chậm rãi chấn động, nhìn thi thể của hắn, nội tâm hiện lên sự cô tịch.
“Có lẽ, thật sự là do ta không đem hết toàn lực để đột phá. Sau khi Đạo Trường Sinh, Thanh Đế rời đi, ta đã cảm thấy không còn quan trọng nữa.” Lòng nàng tựa hồ hiểu ra, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua chậu cây Thanh Đằng, nhìn về cơn mưa phía ngoài cửa sổ.
Tí tách..
Nước mưa trong suốt rơi vào cửa sổ, tạo thành bọt nước trong suốt màu trắng.
“Yêu tộc, có lẽ thật sự phải đi xuống.”
Nàng cười tự giễu, đứng ở trong căn phòng âm u, mưa vẫn rơi xối xả trên cửa sổ màu đỏ thẫm, phía chậu hoa đã hoàn toàn không có tiếng động.
Cả người thiếu niên đọc sách và Tiểu Bạch Hồ đều phát run, cung kính cúi đầu đứng tại chỗ.
Đột nhiên.
Thanh Đằng quay đầu nhìn Tiểu Bạch Hồ, “Đã từng, ta đã từng giúp một ông lão muốn lên trời để hắn trấn áp thời đại Cổ Thần.... Sau đó, có một đứa trẻ bái ta làm thầy, hắn trở thành Đạo Thiên Đế, trấn áp thời đại Tổ Vu, hiện tại.... Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?
“Ta thật sự có thể chứ?” Giọng nói của tiểu hồ ly kia run rẩy.
Người ở trong mảnh thế giới này gần như là chưa bao giờ gặp qua thần linh, cho dù chỉ là một hai vị thần cảnh giới Đạo Cung, Động Thiên hạ phàm thôi thì cũng đã đủ để cho bọn họ chấn kinh rồi, huống chi là Kiến Mộc Địa Mẫu Thanh Đằng trong truyền thuyết, lão sư của Thiên Đạo....
Manh Muội nhìn Tiểu Bạch Hồ.
Phụ thân nàng là vu, mẫu thân là yêu, nàng là hỗn huyết vu yêu. Nhưng mà, từ bước đầu xem ra thì nàng trời sinh nguyên thần không có dị tượng, không bằng Đạo Trường Sinh lúc trước.
-------