Ăn ngon!
Thật sự ăn quá ngon!!
Vừa thơm vừa cay, hắn phảng phất cảm thấy như cả người đều bay lên.
Giống như đang ở chốn tiên cảnh, bên trong cay rát có kèm theo hương thơm tinh khiết của hoa lúa mạch, thậm chí cảm giác đó còn vượt qua các loại ớt cay hiện có, quả thực là gia vị trân phẩm!
“Một người chơi thực vật có thể tiến hóa ra vị cay ăn ngon như vậy, tuyệt đối là người sành ăn.”
Ấn tượng của hắn đối với người chơi thực vật này lập tức thay đổi hẳn!
“Ngon quá!!” Hắn lập tức cắn nuốt từng ngụm, đã theo không kịp vị cay kia nữa rồi, thật sự là mỹ vị tới cực điểm.
Nhất thời, thực vật bên cạnh cũng không khỏi nuốt nước miếng từng ngụm, đôi mắt tràn đầy đơn thuần, “Đại huynh đệ, lần đầu tiên có người ngoài đến ăn, có thể đánh giá một chút hay không? Chân của ta ăn ngon không? Nấm chân của ta đủ cay chưa?”
Bạch tuộc ăn được một nửa, chậm rãi lấy ra một cây xương gà ra từ trong miệng, bị nghẹn đến đỏ mặt mà nhìn hắn.
Những người vây xem bên cạnh cũng trợn tròn mắt, cảm thấy vô cùng đau lòng, đã có thể nghĩ đến nội tâm giãy giụa và bi phẫn của đương sự, rất thảm.
Nhưng mà bạch tuộc kia thật sự là đồ tham ăn, trong nháy mắt nếm được hương vị là hoàn toàn mê muội, nhịn không được lại ăn tiếp, ăn xong rồi còn chưa đã thèm, mở miệng nói: “Đại huynh đệ, lại cho ta một phần vị cay! Bỏ thêm nhiều ớt cay một chút.”
Mọi người vừa thấy, này mẹ nó đây cũng là một người tàn nhẫn!
Vì ăn cái gì cũng không để ý.
“Được rồi!” Thực vật hình người nọ tay chân lanh lẹ, nhanh chóng xé rách da chân của chính mình. “Nấm chân của ta xem ra còn chưa đủ đối với ngươi, lần này sẽ khiến ngươi cay đến sặc luôn.”
Bạch tuộc màu hồng phấn:!!!
Chúng ta có thể không đề cập đến vấn đề này hay không?
Mọi người xem hai người bọn họ tự tiêu khiển, mùi hương mỹ vị phiêu tán khắp toàn bộ không trung, ngửi thấy hương vị gà nướng mê người kia trong không khí, bọn họ vẫn là nhịn không được nuốt nước miếng xuống, tất cả đều sôi nổi đi lên.
“Huynh đệ, ngươi là một người tàn nhẫn, ta thừa nhận, cho ta một phần tỏi nhuyễn.”
“Xem như ngươi lợi hại, cho ta một phần mù tạt.”
....
Nhưng lại không có ai đặt vị cay cả!
Người chơi ở đây ai mà không phải kẻ ranh ma? Người này quá âm hiểm, quá mức ác độc, họ chỉ sợ là sẽ bị nghiện giống như người chơi bạch tuộc này, trầm luân không thể kiềm chế ở dưới da chân của hắn.
Nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mê trong mỹ vị, nuốt từng ngụm lớn, ăn quá ngon. Mỗi một loại gia vị đều có hương vị độc đáo tuyệt hảo. Bọn họ không ngừng nếm thử các loại khẩu vị khác, cảm thấy hoàn toàn sảng khoái đến không chịu được.
Bỗng nhiên lại có người nói: “Vậy thì, đại huynh đệ, lấy cho ta một phần vị đậu phụ thối đi.”
“Được rồi, xin chờ trong chốc lát.” Thực vật kia mở miệng.
“Từ từ.”
Bỗng nhiên người nọ kêu hắn ngừng lại, “Trước tiên nói rõ một chút, vị đậu phụ thối của ngươi từ đâu mà có.”
Thực vật kia thành thật chỉ vào phía sau thân thể của mình, “Nơi này có một cái hốc cây, thế giới sa bàn này cũng có vi sinh vật. Ta đem đồ vật bỏ vào trong để lên men, vô cùng mỹ vị, bảo đảm ngươi ăn một lần thì sẽ không thể dừng lại được!”
Mọi người: “???”
Lên men? Chẳng lẽ là lên men khí mê-tan sao? Ngươi tên là Mộc Mộc Không Nói Lời Nào, nhưng lời vừa nói ra đều có thể khiến người nghẹn chết!?
Người nọ nhất thời kinh ngạc, ngơ ngẩn, nháy mắt tự bế, cảm thấy về sau ăn đậu phụ thối đều sẽ gặp bóng ma tâm lý, vội vàng nói: “Đại huynh đệ, ta sợ ta ăn một lần thì cũng không nhịn được, ta thật không dám nếm thử... Vậy nên lấy cho ta một phần vị tỏi nhuyễn đi.”
....
Hứa Chỉ cũng sợ ngây người.
Lâu rồi không có xem sa bàn nhỏ này, vậy mà lại xuất hiện một người chơi tài giỏi như thế?
Người này đây là ngang nhiên phóng độc, năng lực mạnh đến đáng sợ, thế nhưng thật sự có thể làm cho người ta trầm mê ăn da chân của hắn?
Một trò chơi sa bàn tiến hóa luôn xuất hiện những người chơi nhân tài đa dạng. Vậy mà lại có thể đem chính mình tiến hóa thành gia vị, Hứa Chỉ cảm thấy rất đáng sợ, cũng không dám nếm thử, sợ mình cũng sẽ trầm luân trong đó.
“Nhưng mà nói đến mỹ thực, ta ngược lại cũng muốn thành lập nên một thế giới nhỏ thuộc về mỹ thực, trong cơ thể của ta chính là một môi trường vô cùng tốt.”
“Dù sao chư thiên vạn giới đều là các hệ thống chiến đấu, không có chút màu sắc gì cả, không bằng xuất hiện thêm một số thế giới nhỏ...” Hứa Chỉ bỗng nhiên mở miệng nói: “Phó Não Trí Tuệ, sinh vật này vô cùng tiềm lực, có thể so với giống loài siêu phàm của Phượng Hoàng, sao ngươi lại không nói cho ta biết?”
Giọng nói máy móc của Phó Não Trí Tuệ truyền đến tiếng trả lời: “So với sinh vật khác thì tiềm lực của “Thất Diệu Bảo Thụ” này cũng bình thường.”
Nói hươu nói vượn, rõ ràng chính là tiềm lực vô hạn.
Hứa Chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của Phó Não Trí Tuệ đã hết thuốc chữa.
Còn may là mình đã nhìn thoáng qua, nếu không thì tuyệt thế thiên tài bực này chỉ sợ là phải phủ bụi trần rồi. Quả nhiên, ‘Thiên lý mã dễ gặp, Bá Nhạc mới khó tìm’(ý chỉ thiên tài khó gặp). Sau này phải thường xuyên xem tiến hóa trong sa bàn một chút, tránh việc bỏ sót những giống loài có tiềm lực.
Hắn càng thêm hiểu rõ Phó Não Trí Tuệ quá ngốc, chung quy lại cũng không phải là vạn năng.
Giây tiếp theo, Hứa Chỉ tự mình phát ra thông báo.
【 Thông báo: Chúc mừng người chơi “Mộc Mộc Không Nói Lời Nào” diễn biến ta giống loài “Thất Diệu Bảo Thụ” có tiềm lực cường đại, đạt được thành tựu khen thưởng 】
“Ni mã! Vị người chơi khiến người nghẹn chết không đền mạng này, nấm chân khiến cho huynh đài kia cay mắt! Thế nhưng lại đạt được thành tựu?”
“Trời ạ!! Loại tiện nhân miệng đầy lời cợt nhả này vậy mà cũng có thể?”
“Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu!”
Nhất thời, toàn bộ sa bàn đều chấn kinh rồi!
“Ta cũng có thể?!”
Ngay cả đương sự cũng đều giật mình. Hắn vốn dĩ là không tiến hóa ra được giống loài cường đại nên chỉ có thể tiến hóa ra giống loài gia vị, không có bất cứ sức chiến đấu nào cả. Hắn không thể tưởng được hạnh phúc đột nhiên sẽ đến với mình như thế!
Hứa Chỉ thật ra khá là lạnh nhạt, điều tra tư liệu về thân phận trong hiện thực của người này, thì ra là một siêu đầu bếp.
Hắn vì mỹ thực mà khổ tâm gắng sức học tập thuyết tiến hoá, trọc không ít tóc mới có thể tiến hóa ra giống loài này. Hắn là một người có tâm nhiệt tình yêu thích mỹ thực, khiến cho Hứa Chỉ có cảm giác cùng chung chí hướng, vô cùng thưởng thức người tài giỏi như thế.
“Quả thực là đầu bếp thiên tài! Nấu ăn mà cũng khoa trương như phóng độc vậy, còn tự mang gia vị. Nếu như đưa hắn đi nghiên cứu mỹ thực mấy trăm năm thì sẽ xảy ra chuyện gì đây nhỉ?” Hứa Chỉ cảm thấy có chút chờ mong, cảm thấy có thể lén mở một cái cửa sau cho hắn, không thể để cho người tài giỏi như thế bị phủ bụi trần được, “Đưa hắn đi thế giới Vu sư hay là thế giới Hoang Cổ đây? Cơm Tây hay là đồ ăn Trung Quốc đây? Nền văn hóa về mỹ thực của hai thế giới này đều tương đối thô ráp, ở đây có thể sẽ nghiên cứu ra được rất nhiều thực đơn nấu ăn hoàn toàn mới....”
-------