“Đúng thật là năm tháng. Thời gian thấm thoát, không có sinh mệnh nào là vai chính vĩnh hằng cả, trừ phi là ẩn giấu phía sau màn.”
Đế Kỳ nhịn không được tán thưởng, “Thành bại được mất chỉ trong nhất thời, ai có thể nói trước được tương lai? Vì để tranh đoạt ánh sáng của Thái Dương và ánh sáng của vũ trụ mà thực vật màu đỏ đã đánh bại thực vật màu tím, chiếm đoạt lấy ánh mặt trời, nhìn như đã đạt được thắng lợi lớn. Còn thực vật màu tím lại bởi vì mất đi quang mang sao trời mà nhờ họa được phúc, sau khi không còn ánh sáng kịch độc thì ngược lại nhân cơ hội bắt đầu trở thành nhóm động vật đầu tiên, bắt đầu lấy thực vật làm thức ăn.”
Đang lúc Đế Kỳ cho rằng cổ thụ Chiến Tranh màu tím sẽ hoàn toàn thắng lợi...
Trong đợt đại diệt tuyệt, thực vật màu đỏ vậy mà cũng thích ứng được để sống sót, vì để kéo dài chủng tộc chúng cũng bắt đầu tiến hành tự biến dị rồi phản kích!
Trong đó có một loại thực vật màu đỏ.
Nó cao ngất trong mây, mang theo quả cây, thế nhưng lại không có cách nào để sinh sôi nẩy nở, dùng cách nói của loài người thì chính là thứ tàn phẩm, vô sinh.
Nhưng mà những không gian nhỏ lại bắt đầu xuất hiện ở trong trung tâm của quả cây.
Nếu nói thực vật màu tím- cổ thụ Chiến Tranh là kế thừa thân thể khủng bố của Tổ Vu.
Như vậy thì thực vật màu đỏ lại kế thừa thuộc tính nội không gian của Tổ Vu.
Trong các quả của loại thực vật này, mỗi không gian đều bắt đầu hội tụ ánh mặt trời và xạ tuyến của sao trời mà cây đại thụ nhận được lại với nhau. Năng lượng trong không gian trái cây không ngừng nồng đậm, trong không gian có một loại cây đang chậm rãi mọc lên.
Xôn xao.
Nó dường như bắt đầu có được sinh mệnh.
“Đây là... nguyên thần? Nó ở trong trái cây sinh ra nguyên thần của chính mình, hoặc có thể nói là.... Yêu!” Đế Kỳ hiểu rõ, yêu ra đời, mở ra linh trí thì phải là ở trong một không gian với năng lượng nồng đậm thì mới có thể xuất hiện.
Mà các trái cây trong ngôi sao này vừa lúc phù hợp điều kiện đó, đem loại cây của mình biến thành yêu!
“Những cổ thụ màu tím đó sẽ chuyển động, thân thể quá mức cường hãn, vậy gọi là cổ thụ Chân Chính, còn những cổ thụ màu đỏ đang nuôi dưỡng sinh mệnh này gọi là...... cổ thụ Sinh Mệnh đi. Ta cũng muốn nhìn một chút, nuôi dưỡng sinh mệnh rốt cuộc sẽ thành cái gì”
Xôn xao!
Lại qua mấy năm, một quả cây màu đỏ sậm đầy hoa văn thần bí phức tạp hình như đã được nuôi dưỡng đến cực hạn, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một thân ảnh thon dài dần đi ra từ trong trái cây, là một nữ tử mỹ lệ tới cực điểm, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ đến mức tận cùng, giống như là một đứa con cưng của trời.
Người này có huyết mạch của Thiên Đế Tổ Vu cho nên vô cùng hoàn mỹ và cường đại.
Xôn xao!
Cùng với quả thứ nhất hút vào ánh sáng sao trời và ánh sáng mặt trời rồi rơi xuống đất, thì quả thứ hai cũng nhanh chóng rơi xuống đất, một đám nữ tử, chậm rãi đi ra.
Các nàng bắt đầu sống ở trên cây, thành lập những ngôi nhà trên cây.
Vì để bảo hộ chủng quần cây mẹ đã nuôi dưỡng ra mình không bị ăn luôn, các nàng bắt đầu lấy cục đá, trường mâu, bắt đầu nhằm về phía những cổ thụ Chiến Tranh to lớn nhưng chậm chạp kia.
Ô ngói! Ô ngói!
Các nàng ra sức rống giận, đem bùn bôi lên mặt, hóa thành từng hoa văn, giơ trường mâu lên rồi phóng đi. Từng màn ánh sáng chiếu rọi trên khuôn mặt của các nàng, phảng phất như một thời đại mới đã mở ra.
Oanh!!
Khuôn mặt của những cổ thụ Chiến Tranh đó già nua, giống như lão nhân trăm tuổi, nhổ một cái cây màu tím rồi biến nó thành một cây gậy màu đen thật lớn, vung vẩy đối với những con bọ chét bó nhỏ trên mặt đất kia.
Dưới sự kinh ngạc của Đế Kỳ, một cuộc chiến phe phái giữa hai loài cây màu tím và màu đỏ lại bùng lên lần nữa!
Đây là một hồi chém giết thảm thiết, không có ngôn ngữ, chỉ có từng tiếng rống giận theo bản năng. Hai bên đều không có bao nhiêu trí tuệ, đều giống như dã thú dây dưa vật lộn với nhau. Bởi vì chúng nó đều có một bản năng gọi là “Sinh tồn”.
Khi chém giết đến một mức độ thảm thiết nhất định thì hai bên lại bắt đầu bình ổn xuống, tự mình sinh sản.
Chúng nó biết đối phương là một cái xương cứng, sẽ mang đến thương vong rất lớn, giống như là sư tử không đến vạn bất đắc dĩ thì nó sẽ không đi tìm đến và ra tay với trâu rừng, ai cũng sẽ chỉ khi dễ những thực vật không có trí tuệ!
“Thú vị, quá thú vị!”
Đế Kỳ vô cùng tán thưởng, “Cổ thụ Sinh Mệnh này ra đời, không chỉ là bởi vì ta dung nhập thi thể của Tổ Vu vào mà ta còn từng ném vào đó Kiến Mộc, Trảm Thần Đao, Lôi Chuy, Điện Tiên và các sinh linh cường đại lung tung khác.....
Cổ thụ Sinh Mệnh này lớn như vậy, đã đột phá hạn chế về hình thể, cũng là do nó đã hấp thu kết cấu xoắn ốc của những dây leo Kiến Mộc cho nên hình thể mới có thể trưởng thành vô hạn.... Những trái cây trên đó cũng giống như đạo quả của Kiến Mộc vậy.”
Hắn làm hắc thủ phía sau màn, đương nhiên là muốn nhìn thấu những người khác, việc lén đạt được thân thể ắt không thể thiếu, hắn cũng nhân cơ hội này tiện tay ném vào.
Lúc này đây đã có ba cây cổ thụ Sinh Mệnh che trời, có Tinh Linh của cây bảo hộ, không có thiên địch. Nó trở thành bá chủ của hành tinh này, đang không ngừng vươn cao, mở rộng tán cây, hút vào càng nhiều ánh mặt trời.
Mà các đại thụ màu tím, đại thụ màu đỏ khác nếu như không thể lột xác thành cổ thụ Sinh Mệnh hoặc là cổ thụ Chiến Tranh thì chỉ có thể rơi vào trong bóng đêm, bị bóng cây che đậy, không gian sinh tồn sẽ nhanh chóng bị đè ép, số lượng cũng giảm bớt nhanh chóng.
Dần dần, dưới lần đại diệt tuyệt lại xuất hiện một số lượng lớn thực vật chịu đựng được mà biến chất thành cổ thụ.
Lúc này đã có hơn 5000 đại thụ Chiến Tranh đang không ngừng hành động trên mặt đất, khiến cho mặt đất chấn động ầm ầm ầm.
Ngoài ra còn có mười một cây cổ thụ Sinh Mệnh, là sinh mệnh tráng lệ đến cực hạn với nhiều hình thái màu sắc khác nhau, màu đen, màu đỏ, màu lam, màu trắng. Thậm chí hình thái của Tinh Linh cũng không giống nhau, rộng lớn vô ngần, bao phủ khắp đại địa, tán cây che phủ không trung của Thủy Lam Linh.
Xa xa từ vũ trụ nhìn lại, phảng phất như một khối cầu thật lớn được bao phủ bởi những cây nấm khổng lồ đủ mọi màu sắc, khá là yêu diễm mê người.
“Thật sự quá lớn, giống như trụ Thừa Thiên của thế giới Hoang Cổ vậy, phảng phất là mười một tán Kiến Mộc đang chống đỡ toàn bầu trời của hành tinh này.
Tán cây đã lên tới đỉnh của tầng khí quyển rồi, đạt tới độ cao cực hạn của thế giới này. Nếu không phải lại ra bên ngoài, thì chính là môi trường không có không khí, không thể nghi ngờ là nó sẽ tiếp tục sinh trưởng.
Thậm chí lúc này hắn cảm thấy có thể bỏ đạo pháp hộ thể xuống được rồi, có lẽ chỉ cần tán cây là có thể ngăn cản mấy thiên thạch nhỏ trong vũ trụ va chạm.”
Đương nhiên, chỉ là nói như vậy thôi. Tác dụng quan trọng nhất của đạo pháp hộ thể chính là đảm bảo không khí trên hành tinh không bị tràn ra ngoài.
“Có lẽ đây mới là một bầu trời xanh chân chính!”
Đế Kỳ yên lặng cảm ứng thế giới bên ngoài, vừa nhấc đầu thì thấy đó là một mảnh vòm trời màu xanh lá, “Lá cây màu xanh lay động phảng phất như từng đám mây duy mĩ, nếu Nhục Vân ở chỗ này thì tốt rồi.”
------