Cuối cùng, một giọng nói cổ xưa đầy thăng trầm dần dần vang lên: “Mỗi một tinh linh mới được sinh ra đều được ta - Nhân danh là mẹ cổ thụ đặt tên, ta đặt tên ngươi là… Yumia.”
Yumia, trong tiếng Tinh Linh có nghĩa là người bảo hộ, người canh gác.
Vừa hay phù hợp với hoàn cảnh bên ngoài của bộ lạc Tinh Linh Ám Dạ, cần một anh hùng Tinh Linh Tộc cường đại đến bảo hộ, cứu vãn.
"Ngươi mang theo sứ mệnh của bộ lạc Tinh Linh Ám Dạ chúng ta. Ngươi mang theo độc, lẻn vào trong đêm đen và bóng tối, giống như một sát thủ, viết nên một bài thánh ca tương lai cho Tinh Linh Ám Dạ chúng ta. Tên tự của ngươi là..." Giọng nói đó dừng lại một chút, "Ảnh Chi Ca (Bài Ca Của Bóng Đêm)."
"Đi đi, thay đổi toàn bộ cục diện, hỡi anh hùng Tinh Linh Ám Dạ Tộc của chúng ta, Yumia? Ảnh Chi Ca."
Rất nhiều năm sau, người đời sau mở ra trang sách trong thư viện, nhìn thấy sự khởi đầu của khoảnh khắc vĩnh hằng mang tính lịch sử này từ "Biên niên sử về tinh linh tối cao Yumia", nhưng lại chỉ được ghi chép một cách vô cùng đơn giản:
【Vào năm thứ 131 của thời đại Thần Sáng Tạo, bộ lạc Tinh Linh Ám Dạ bị xâm lược, anh hùng tinh linh huyền thoại Yumia xuất thế, nàng được sinh ra trong tế đàn anh hùng 】
...
Yumia phủ thêm một lớp quần áo bó sát người kiểu nữ được nhóm Tinh Linh dùng dây leo bện lại, rồi khoác thêm một áo choàng màu xanh lục ở sau người.
“Đem da chân cạo xuống một ít.”
Nàng ngồi ở trên một băng ghế nhỏ trên một cái cây trong bộ lạc, thiếu nữ xinh đẹp nháy mắt hóa thành một đại hán to lớn, song chưởng nâng một chân lên, khom lưng xuống, chiếc mũi trắng nõn như quỳnh ghé lại gần rồi ngửi ngửi, “Ngọa tào! Chân này hoàn toàn không thể muốn được, thật mẹ nó cay mắt! Đây là do ta có tính đề kháng tốt, nếu như để những người khác ngửi được thì sẽ thế nào đây?”
Nàng cầm lấy cây đao nhỏ, nhẹ nhàng tróc da chân da xuống.
“Đau đau đau!”
Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, phát ra giọng nói thanh thúy dễ nghe, “Quả nhiên sau khi hóa hình, ta liền có cảm giác đau. Lúc trước ta đã đặc biệt loại bỏ đi cảm giác đau, không ngừng cạo giống loài gia vị của chính mình, kết quả hiện tại phải chịu tội, nếu sớm biết rằng là sẽ đau.... thì đã không đem chính mình làm giống loài gia vị rồi.”
Xôn xao!
Nhẹ nhàng treo một tầng da chân lên, thậm chí còn kèm thêm một lượng máu thịt, số lượng không nhiều lắm, nhưng độ dày cực cao.
Nàng lại đổ đầy độc tố ớt cay của chính mình vào trong áo choàng bằng lá để thời điểm cần thiết thì áo choàng lá này sẽ bay vụt ra ngoài khiến cho loại bột ớt cay trí mạng đó rơi vào không trung. Nó đủ để khiến đối phương bị mù, thậm chí hoàn toàn mất đi chiến lực.
“Ớt cay, quả nhiên đúng là bình xịt phòng sói của thiếu nữ xinh đẹp!”
Mộc Mộc âm thầm phun tào.
Lại dùng năng lượng tỏi của mình để tái sinh tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chân, tiêu độc sát trùng, phát hiện hiệu quả cực kỳ không tồi, miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại.
“Quả nhiên tỏi vốn dĩ chính là thực vật thường dùng để tiêu độc sát trùng trong tự nhiên, mà hiện tại sau khi ta thành yêu thì hình như đã biến chất.... Nhưng dùng nó để khôi phục lực lượng sinh mệnh thì lại cần tiêu hao rất nhiều năng lượng thể lực của ta.”
“Đây là một đôi tay có thể hồi sinh, có thể vuốt ve chữa lành vạn vật.”
Nàng kinh hỉ vì thiên phú của mình lại khủng bố như thế, chọn một đôi bao tay màu đen tinh xảo bằng da thú rồi đeo lên để tránh việc sờ loạn, nỉ non lên, “Chỉ có thể phong ấn lực lượng khổng lồ của đôi tay ta lại.”
“Hiện tại có ớt cay trên chân, tỏi trên tay cùng với kịch độc đậu phụ thối trên đầu.....” Nàng bắt đầu vuốt ve tóc, “Đúng vậy, sau khi biến thành người thì sào huyệt mà vị đậu phụ thối lên men cũng thay đổi, dung hợp với vị nước tương, vậy mà lại chuyển dời đến trên tóc, biến thành kịch độc.”
Dù sao nước tương cũng giống như đậu phụ thối, đều là vi sinh vật lên men!
Hội hợp lại một chỗ sẽ biến thành kịch độc khủng bố.
Đầu tóc của mình đã trở thành sào huyệt cho những vi sinh vật kịch độc kia sinh tồn.
Nàng hiểu rõ bản thân sẽ không sử dụng kiếm thuật, cũng sẽ không dùng đao pháp. Nàng liền tìm một loại vũ khí to bằng khoảng một cái chậu rửa mặt, chất lượng như lốp xe đạp, tùy tiện vung lên là có thể đả thương địch thủ, căn bản không cần suy xét góc độ, vô cùng tiện tay. Hơn nữa lực sát thương chủ yếu của nàng là kịch độc trong tóc, cắt qua làn da là có thể dễ dàng lấy mạng người.
“Nước ớt cay là kịch độc, trang bị chiến đấu như nam nhân đã trang bị đầy đủ.”
Nàng đứng lên, nhìn lại thiếu nữ Tinh Linh được trang bị vũ khí hạng nặng một lần nữa.
Áo choàng màu xanh lá đậm, tay cầm vũ khí vòng tròn, duyên dáng mà yêu kiều, làn da đẹp, dáng người bốc lửa. Từ trên nàng có thể thấy được một cỗ khí chất thanh lãnh băng sương mà ưu nhã, đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người khác nhịn không được mà thương tiếc.
“Thật đẹp, chỉ đáng tiếc ngươi lại là nam nhân.”
Nàng không có hứng thú biến thái là tự mình thưởng thức, liền đi tìm nửa tấm mặt nạ rồi mang lên, mặt nạ bằng vỏ cây cứng như sắt, giả là nam nhân, bắt đầu lừa mình dối người....
Tuy rằng làm một người nam nhân thay đổi giới tính, mở ra cuộc sống thứ hai với giới tính là nữ, nhưng hắn lại cảm thấy tương đối mới lạ, thú vị.
Hơn nữa thế giới này, căn bản không tồn tại cách nói nam nữ, chỉ có một giới tính, cũng không có chủng tộc nào phân biệt nam nữ. Tự mình biến thành Tinh Linh xem như đã hóa thành dân bản địa của thế giới Cổ Thụ này rồi, nhưng quan niệm nhân sinh lúc trước vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng tới hắn.
“Nên tham gia chiến trường.”
Mộc Mộc quay đầu nhìn về phía một cổ thụ Ám Dạ rồi sải bước về phía trước.
Ngửa đầu nhìn lên không trung phía xa với lá cây loang lổ màu xanh lục cùng với màu vàng nhạt, lại lần nữa tự nói với chính mình, “Năm tháng vô tình, luôn mài giũa góc cạnh, đem con người biến thành bộ dáng mà mình đã từng chán ghét. Chờ trận chiến tranh này kết thúc, ta sẽ biến trở về hình dáng thiếu niên.”
...
Khi Mộc Mộc đi rồi, không khí bỗng nhiên dừng lại.
Cổ thụ Ám Dạ nhìn bóng lưng kỳ dị của Tinh Linh này rồi lại nhìn vào trong một quả sinh mệnh khác của chính mình đang có hạt giống Thất Diệu Bảo Thụ trôi nổi, đang bắt đầu chậm rãi phát triển.
“Nó thật sự là hình thái sinh mệnh kỳ diệu, có thể không ngừng sống lại. Ta nhân lúc hắn biến thành hạt giống và bắt đầu phát triển đã nháy mắt đánh chết linh hồn của hắn, không nghĩ tới, hắn lại trọng sinh lần nữa ở trong tế đàn, lại ấp ủ một hạt giống, không ngừng sinh trưởng....”
“Chỉ cần có đủ năng lượng, là có thể trọng sinh sao ?”
Cổ thụ Ám Dạ không ngừng nghiền ngẫm, lén thử đặc tính của nó, muốn đạt được năng lực trọng sinh đáng sợ của nó.
“Hiện tại, ta chỉ có thể âm thầm dời đi. Hạt giống kia vừa mới ra đời nháy mắt đã bị lấy đi ý thức, tiến vào trong một quả sinh mệnh, nhìn xem trưởng thành. Ai biết thế nhưng lại biến thành một thực vật có sinh mệnh bình thường, không thể nhanh chóng lớn lên.....”
Ý thức của cổ thụ Ám Dạ đang xem một hạt giống Thất Diệu Bảo Thụ trong sinh mệnh của một trái cây khác, “Tốc độ trưởng thành của nó chỉ có thể dựa theo Tinh Linh bình thường, cần vô số năm trong phôi thai, 80 năm mới có thể thành niên.”
Nó không ngừng nỉ non, làm một trong những tồn tại cổ xưa nhất của mảnh thế giới này, trí tuệ của nó là không thể hoài nghi.
“Hy vọng Tinh Linh này sau khi lén phục chế thì cũng có thể mang đến kinh hỉ khác cho ta.”
-----