Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Uy Áp Của Anh Hùng Tinh Linh

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 303: Uy Áp Của Anh Hùng Tinh Linh

Đúng vậy! Cự long có long uy, mà những Tinh Linh như các nàng đây đều vô cùng bình thường, chỉ biết dựa vào sức mạnh và vũ khí để đả thương người. Cho nên, dù có trở thành cấp năm cường đại đi chăng nữa mà không có năng lực đặc thù thì cũng sẽ bị đánh chết.

Nhưng mà giây tiếp theo....

“Đao trận toàn phong.”

Bóng người mỹ lệ kia lướt nhanh qua bụi cỏ, khẽ quát lên một tiếng thanh thúy.

Áo choàng hất lên, từng mảnh lá xanh khủng bố tản ra, hóa thành những mảnh hoa xanh biếc phủ khắp bầu trời.

Ớt cay có tính khuếch tán cường đại trong không khí, nháy mắt đã khiến cho Tinh Linh vây quanh kêu rên lên, mắt như đã mù rồi, sau đó là hơn hai mươi Tinh Linh ngã xuống.

Mộc Mộc chung quy lại cũng không dám giết người cho nên không dùng vòng tròn kịch độc kia để hóa thành đao, mặc cho các nàng kêu rên trên mặt đất. Hắn biết độ cay khủng bố của nó, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không có biện pháp đứng lên và khôi phục chiến lực một lần nữa.

Đạp đạp đạp!

Nàng rút áo choàng xuống, đôi chân thon dài trắng nõn lại nhanh chóng di chuyển trên mặt cỏ, băng qua rừng cây. Động tác nhanh như quỷ ảnh, một nữ Tinh Linh mang bao tay da thú màu đen đang cầm một thanh vũ khí hình vòng tròn, tư thế oai hùng hiên ngang.

Càng quỷ dị hơn chính là, hai chân nàng dẫm trên cỏ, vậy mà hoa cỏ lại nhanh chóng khô héo ố vàng, cháy đen một mảnh, chỉ lưu lại một con đường đi màu đen trên mặt đất, vô thanh vô tức mà đến khiến người ta phải run sợ.

“Mau giết nàng!”

Trong Phong Tinh Linh, sắc mặt của một Tinh Linh vũ mị thành thục trầm xuống. Trên mặt nàng vẽ bảy đường kẻ, tượng trưng cho sự cường đại của nàng, “Áo choàng kia của nàng đã dùng hết rồi!”

Tinh Linh xung quanh nhảy lên trước, nhanh chóng vây quanh, lớn tiếng quát khẽ, tự cổ vũ cho chính mình:

“Ám Dạ Tinh Linh, ngươi chết chắc rồi!”

Đạp đạp đạp!

Thân hình Yumia thon dài, lộ ra một tia mỉm cười đẹp đến mức tận cùng, kinh tâm động phách, giơ tay nhấc chân thôi mà cũng toát lên khí chất khiến người ta phải say mê. Nàng bước nhanh hơn, hóa thành một đạo tàn ảnh ở trên bãi cỏ, “Các ngươi thật sự quá ngây thơ rồi, ta được cổ thụ Sinh Mệnh gọi là anh hùng Ám Dạ Tinh Linh: Ảnh Chi Ca, là một Ám Dạ Tinh Linh thích khách hành tẩu ở trong bóng tối và tử vong, toàn thân ta..... đều là vũ khí!”

Xôn xao!

Đối mặt với Tinh Linh đánh tới từ bốn phương tám hướng, nàng bỗng nhiên nhảy lên, nương theo tố chất cường đại của thân thể lộn ngược lại. Đôi tay chống xuống mặt đất, hai chân trắng nõn thon dài hóa thành một trận gió xoáy, nhanh chóng xoáy lên.

Đây là một động tác của nhảy đường phố, được gọi là: Thomas Flares.

Hắn tuy rằng không có học qua nhảy đường phố mà mới chỉ xem qua, nhưng hiện tại nhờ vào tố chất của thân thể thì cũng có thể làm được động tác này. Lúc này cả người đã hóa thành gió xoáy, mũi chân trắng nõn thon dài nhanh chóng xoắn ốc, xẹt qua đầu mũi của đám Tinh Linh đang xúm lại đây.

Oanh!!!

Một cỗ độ cay khó có thể nói rõ đánh tới.

Lướt qua không khí, khí vị liền dũng mãnh đi vào chóp mũi của một Tinh Linh.

Nháy mắt nước mắt, nước mũi đều điên cuồng tuôn ra, mặt trực tiếp đỏ lên một mảnh. Toàn bộ Tinh Linh đều cúi đầu che lại mũi và mặt, lớn tiếng kêu thảm thiết.

“Đây là cái gì!?”

“Đôi mắt ta, cay quá, muốn mù luôn rồi!”

Vô số nữ Tinh Linh bắt đầu thét chói tai, không ngừng kêu rên khắp nơi trên mặt đất. Cỗ đau đớn kia khô nóng như bị thiêu đốt vậy, khiến cho các nàng muốn vội vàng tìm kiếm nguồn nước, tẩy rửa khuôn mặt đã sưng đỏ đến không thành bộ dáng kia của mình.

“Đây là...”

Bộ tộc Ám Dạ Tinh Linh đã bị dọa cho sợ ngây người.

Các nàng nhìn chiến thần Tinh Linh phảng phất như anh hùng kia. Một Ám Dạ Tinh Linh đẹp đến mức tận cùng vậy mà lại có thể bộc phát ra thiên phú khủng bố như vậy, coi nhẹ sự bao vây, dọc theo đường đi cũng không cần tiếp xúc với địch nhân, bọn họ ngửi thấy hơi thở của nàng thì sẽ ngã xuống trong nháy mắt, trực tiếp chạy đi.

Đây là uy áp sao?

Bộ tộc Ám Dạ Tinh Linh chúng ta cũng có uy áp!!?

“Ôi trời!”

“Chẳng lẽ tộc Ám Dạ Tinh Linh chúng ta tới được cấp năm là có thể có được uy áp giống như cự long?”

Toàn bộ Ám Dạ Tinh Linh đều trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt tràn ngập vui sướng khó có thể tưởng tượng được.

“Không sai! Tiếp xúc với hơi thở khủng bố kia đều sẽ ngã xuống, đó chính là uy áp giống như cự long trong truyền thuyết!” Dù kiến thức của Minnie có rộng, nhưng vẫn cảm thấy mãn nhãn không thể tưởng tượng được, mắt đẹp mở to, “Thì ra Tinh Linh chúng ta cũng có thể có thiên phú uy áp!”

Đây đã phá vỡ nhận thức của toàn bộ tộc Ám Dạ Tinh Linh trong mấy trăm năm qua, sau khi chúng ta bước vào cấp năm thì có thể có được uy áp có thể so với cự long.

“Kia cũng quá khủng bố rồi, dù cách rất xa nhưng chúng ta vẫn có thể ngửi được cỗ hơi thở khiến người run rẩy và sợ hãi kia. Hơn nữa, hơi thở xuyên qua tử vong kia tựa hồ còn rất quen thuộc....”

“Không thể nào! Ngươi nói là Mộc Mộc? Quả thực có chút giống, nhưng hương vị này dày hơn một vạn lần. Hơn nữa Mộc Mộc cũng không phải thuộc tộc Tinh Linh của chúng ta. Nó ngay cả cấp một cũng không phải, sao có thể nháy mắt liền đến cấp năm được. Đó chính là cảnh giới mà chưa từng có Tinh Linh nào có thể đến được...”

Một đám Ám Dạ Tinh Linh đang nghị luận, cảm thấy cũng quá không thể tưởng tượng rồi.

Ám Dạ Tinh Linh thần bí giáng xuống từ trên trời này quá mức cường đại, giống như là xuất hiện từ trong hư không, cứu vớt bộ tộc của các nàng.

“Là Mộc Mộc, nàng chính là Mộc Mộc!”

Lúc này, Sirin bỗng nhiên kêu to lên.

Nàng sớm chiều ở chung, xác nhận đó chính là cây đầu bếp nhỏ yếu nhất trong bộ lạc mình, cho nên nàng kích động hơn so với ai khác, “Chính là mùi vị của nàng, các ngươi vậy mà lại không nhớ rõ! Chúng ta mỗi ngày đều ăn mà!”

Celine gấp đến độ dậm chân.

“Thật sự là nàng?”

Toàn trường tĩnh mịch.

Toàn bộ Tinh Linh đều lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều chấn động, không thể tưởng tượng được mà nhìn Ám Dạ Tinh Linh mỹ lệ thần bí kia, xuyên qua trong địch nhân, thật sự không thể tin được nàng lại là đầu bếp thực vật khôi hài nhỏ yếu nhất trong bộ lạc.

Nháy mắt không có Tinh Linh nào lên tiếng cả, lẳng lặng đứng ở trong rừng cây, nhìn hình ảnh đang chiến đấu khủng bố kia.

“Nàng là Mộc Mộc.”

Sirin nắm chặt đôi tay trắng nõn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi nhưng một chút cũng không biết, trong đầu vô cùng phức tạp. Nàng nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt năm đó, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nơi này có đồ ăn ngon....” Chính mình bắt lấy một cái cái cây nhỏ dị dạng rồi điên cuồng chạy như bay, cùng với hình ảnh cuộc sống bộ lạc Tinh Linh trong đêm tối với những tiếng hoan hô nói cười. Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất.

“Nàng đã trở nên mạnh mẽ.”

Từng đợt tự hào cùng với cảm xúc phức tạp không ngừng nảy sinh.

Không ai có thể nghĩ đến, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, tiểu thụ nhân đầu bếp này rốt cuộc đã dùng phương thức và trả giá những gì để trưởng thành tới độ cao khủng bố như vậy. Nàng đã trở thành một Ám Dạ Tinh Linh thần bí cường đại, tới cứu vớt những người đang lâm vào tuyệt cảnh như các nàng đây.

-----

Bình Luận (0)
Comment