Đế quốc Yumia năm 119.
Các trưởng lão bộ lạc nhân tộc, cường giả, lão nhân, phụ nhân, đứa trẻ, đại biểu các giai cấp nhân loại, cùng với thủy tổ nhân loại Arthur chủ động tới đầu hàng, tiến hành lần giãy giụa cuối cùng.
Nhân loại thấp hèn bọn họ cao ngạo ngẩng đầu.
Bên trong quân trướng, đại đế tinh linh ngồi ở trên vương tọa, nhìn mấy thủ lĩnh phản kháng của nhân tộc này.
Sắc mặt bọn họ ảm đạm, vốn là có tư bản để phản kháng, cảm thấy nhân tộc sớm muộn cũng quật khởi, có thể đặt song song với tộc tinh linh. Thậm chí bọn họ còn phân làm hai phái, phái lạc quan muốn sống chung hòa bình với tinh linh, tự do lấy nhau, một phái là phái cấp tiến, muốn nô dịch ngược lại tộc tinh linh có số lượng thưa thớt, hơn nữa khống chế cổ thụ tinh linh. Chẳng qua tộc tinh linh lại bỗng nhiên toát ra rất nhiều tọa kỵ và trang bị kinh khủng, làm cho bọn họ thất bại trong nháy mắt, không có cơ hội quật khởi, đoạn tuyệt mơ ước.
Lúc này, cho dù đại đế tinh linh Yumia nói ra yêu cầu gì, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Chẳng qua là đáng tiếc, bọn họ suy nghĩ nhiều.
"Không đầu hàng, không chém sứ giả, trở về đi." Giọng nói của đại đế tinh linh Yumia vô cùng dứt khoát.
"Một tinh linh không có thần tính như ngươi! Đao phủ! Ngay cả trẻ nhỏ và phụ nữ cũng giết." Có một người đàn ông trung niên cấp năm không nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát ra.
"Ngươi không có sự hòa bình và ôn nhu hiền lành mà tinh linh nên có!" Có lão nhân khóc thút thít.
"Các ngươi giết chết em trai mới bảy tuổi của ta, thần sẽ nguyền rủa các ngươi!" Có một cô bé tám tuổi thống khổ.
. . .
"Thần sẽ nguyền rủa ta?"
Giọng nói Yumia đầy bá đạo, không cho phép nghi ngờ, "Nếu như thần các ngươi nói là cổ thụ sinh mệnh, thế thì chính là bọn họ để cho ta tới diệt tuyệt các ngươi. Nếu như thần các ngươi nói là thần tinh linh, như vậy ta chính là thần, tiêu diệt phàm nhân các ngươi mà thôi. . . Cái gọi là thần, cũng chỉ là sinh linh có lực lượng mạnh mẽ mà người yếu cúng bái mà thôi. Nếu như muốn trừng phạt ta, cũng không cần mượn lực lượng của thần, cứ tới khiêu chiến ta, tới giết chết ta, nhân loại!"
"Ta muốn khiêu chiến ngươi!"
Arthur lúc trước vẫn một mực yên lặng, đột nhiên gầm nhẹ, cũng không nén được sự tức giận nữa.
"Tổ tiên nhân loại Arthur, ngươi có dũng khí đáng khen."
Yumia chợt đứng dậy, vung lên áo choàng xanh sẫm, dò xét đại biểu nhân loại, "Đây chính là sự tính kế của nhân loại các ngươi? Định lợi dụng sự hiền lành của tinh linh để đả động ta? Nhưng các ngươi sai rồi!
Ta tức giận khi đứa trẻ khóc thút thít, ta tức giận khi cường giả dốt nát, cũng tức giận khi lão nhân chửi rủa. . . Đó là thứ không hoàn chỉnh của nhân loại, đối mặt cường giả thì mềm yếu, đối mặt người yếu thì rút đao, ta vì vậy càng tức giận, cảm thấy nên diệt tuyệt nhân loại. Các ngươi tới khẩn cầu ta, ngược lại để cho ta càng thêm quyết tâm kiên định giết chết nhân loại. Chỉ có ngươi. . . Arthur!"
Giọng nói của nàng đầy lãnh khốc vô tình, "Thủy tổ nhân loại Arthur, ngươi để cho ta thấy được tia sáng trên người ngươi, dù sao cũng thừa kế một phần thần tính của tinh linh, ta lựa chọn tiếp nhận ngươi khiêu chiến!"
Đế quốc Tinh Linh Yumia năm một trăm mười chín.
Nhân loại Arthur chỉ huy tất cả các tầng lớp Nhân tộc đầu hàng.
Trong cuộc đàm phán giữa nhân loại và Tinh Linh này, lý niệm về nhân tính và thần tính hoàn toàn bùng nổ bên trong cuộc tranh chấp.
Yumia Đại Đế nhận ra sự không hoàn thiện và những thiếu sót về bạo lực của nhân loại cho nên quyết tâm tiêu diệt nhân loại.
Trận tranh đấu lý niệm về “Nhân tính và thần tính” này của Nhân tộc và tộc Tinh Linh,nhất định sẽ được ghi vào sử sách.
Mấy ngàn năm sau, mọi người lật lại cuốn lịch sử «Biên niên sử đế quốc Yumia», phía trên rõ ràng ghi chép về sự tình bên trong cuộc «Hội nghị Solomond »:
【 Nhân loại là do hai Tinh Linh ăn cắp trái cấm mà thành, là chủng tộc sa đọa mới, bọn họ hung dữ, kiêu ngạo, đánh mất đi thần tính, đại đế Yumia Elf muốn dùng thủ đoạn thiết huyết để hủy diệt bọn họ】
Ba ngày sau, Arthur khởi xướng khiêu chiến đại đế Tinh Linh Yumia, đây là cuộc phản kháng cuối cùng của nhân loại.
“Chúng ta sắp bị tuyệt chủng rồi sao?”
Ở trong vô số lần chiến đấu trước khi đầu hàng, hầu hết những người cường tráng đều đã chết hơn phân nửa rồi, chỉ còn lại có người già và trẻ con, bên trong những thành trấn Nhân tộc ở sâu trong dãy núi, có vô số những người phụ nữ đang ôm lấy con nhỏ.
Đêm nay, vô số thành trấn bị tàn phá thành mảnh nhỏ, bên trong đám phòng ốc đổ nát thê lương, tiếng kêu khóc và rên rỉ vang lên cùng bóng lửa chập chờn.
Ngày Tận thế sắp đến, vị tổ tiên nhân tộc Arthur cảm thấy không hề lạc quan.
Yumia vẫn như cũ không có được Elf cấp bảy bên trong truyền thuyết, bước vào cấp độ sinh mệnh cổ thụ, vẫn là cấp sáu, mà Arthur cũng là cấp sáu, nhưng chênh lệch quá lớn.
Arthur xem như nhân loại cấp sáu phổ thông không có thiên phú, căn bản không có khả năng là đối thủ của anh hùng Yumia tộc Elf!
Ngày Tận thế đến rồi, toàn bộ nhân loại lâm vào hoảng loạn.
Bọn họ cuộn mình ở trong phòng, có người thiện lương ôm ấp vợ con, tận hưởng bữa tối cuối cùng, có kẻ cực đoan và độc ác, hoàn toàn trở nên điên cuồng, cướp bóc đốt giết, muốn làm đủ mọi chuyện ác trước khi chết.
Có vô số người bi quan, nhìn thấy cảnh tượng những tên côn đồ này hành hung người khác, không khỏi òa khóc,
“Ông trời ơi..! Bọn họ phát điên rồi sao? Ở bước ngoặt cuối cùng, vậy mà bọn họ hạ thủ với chính đồng loại chúng ta! Bọn họ thực sự là dã thú có trí tuệ tàn nhẫn!”
“Có lẽ đại đế tinh linh Yumia không có nói sai... Chúng ta đối mặt với cường giả thì mềm yếu đầu hàng, đối mặt với kẻ yếu thì tàn nhẫn rút đao, chủng tộc chúng ta giống như là dã thú có trí tuệ, ích kỷ, tham lam, chỉ ngắn ngủi trăm năm, trong bộ lạc cùng thành trấn của chúng ta đã sinh ra đủ loại trộm cướp, cường đạo, dâm tặc, cùng với các loại âm hiểm lừa dối, ngay cả chính nhân loại chúng ta sống ở trong những thị trấn, cũng bị hại cho tổn thất nặng nề.”
“Mà trong những thành phố Elf, cho tới bây giờ chưa từng kẻ gian ác, các nàng hoàn mỹ, thiện lương, không có bệnh tật cùng nỗi đau khổ, có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, cởi mở tâm linh giao tiếp, cùng nhau sinh sống ở bên trong rừng cây, trải qua cuộc sống tốt đẹp làm người ta mơ ước.”
“Tổ tiên chúng ta trộm lấy trái cấm sinh mệnh ‘Paradise’, sinh ra chủng tộc chúng ta không trọn vẹn này, chúng ta vốn không nên đi tới cái thế giới này, là thời điểm kết thúc rồi...”
“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng a!”
Có lão nhân tóc trắng nhìn thấy kẻ côn đồ hành hung, nước mắt tuôn đầy mặt, tức giận đến kêu to nói:
“Khó trách Thần linh giáng tội những tội dân lấy trộm trái cấm, đè ép sống lưng chúng ta!!”
Người bi quan toát ra cảm xúc bi quan, hoảng loạn, ở trên mảnh thổ địa này bóng tối càng thêm dày đặc.
Nhưng đứng trước tai họa giáng lâm, vẫn như cũ có người kiên định!
Từng vị cường giả nhân loại khoác áo giáp nặng nề, tay cầm thanh kiếm lớn, bắt đầu chém giết từng kẻ tội nghiệt làm côn đồ độc ác, máu tươi vẩy xuống, xách lấy đầu lâu bọn chúng, giơ lên về phía đám đông và không cam lòng gầm rống:
“Nhân tộc có vinh quang!”
“Nhân loại chúng ta có ý chí bất khuất!”
“Chỉ cần chúng ta tồn tại, là sống phải có ý nghĩa.”
------