“Chiến tranh sắp kết thúc rồi...”
“Đôi tay của chúng ta nhiễm đầy máu, nhưng chúng ta sẽ dùng quãng đời còn lại sám hối...”
Trên không So Lomond, vô số Giác Ưng đang phi hành, thú lớn Chimera khổng lồ như từng đạo cánh chim bóng tối to lớn du đãng ở giữa mây trắng, vô số Tinh linh thì thầm, cũng không dám đến gần chiến trường, đại đế Yumia tỏa ra uy áp khiến cho không một ai dám đến gần.
Cách đó không xa bên trong dãy núi, vô số người và cư dân bộ lạc của mỗi một thành trấn, đều đứng lít nha lít nhít ở chỗ cao, quan sát chiến trường nơi xa trong sơn cốc,
“Khi tổ tiên chúng ta ăn cắp trái cấm... Làm chúng ta sinh ra ở phàm trần... Làm chúng ta bị tước đoạt đi thần tính... Đắm chìm trong cực khổ...”
Một hồi ca dao vốn lưu truyền trong những bộ lạc nhân loại, mơ hồ vang vọng như có như không, lan tỏa ở xung quanh toàn bộ khe núi, những nốt nhạc âm sắc dao động, tập trung vào bên trong lỗ tai bén nhọn của Tinh linh chỗ cao.
Hầu như toàn bộ khe núi, tại thời khắc này đồng thời vang lên bài ca phúng điếu đau thương.
“Chúng ta không có sự lựa chọn.”
Arthur, một tên kiếm sĩ nhân loại cao lớn, khoác trên người bộ áo giáp màu đen, hai tay cầm một thanh kiếm lớn cắm xuyên vào trong mặt đất, nhìn qua đại đế Yumia trước mặt , mỉm cười cởi mở.
“Huynh đệ chúng ta, cùng nhau chiến đấu.”
Một tên ác ma với thân hình cao lớn, toàn thân chìm trong ngọn lửa, trên đỉnh đầu có hai cây sừng dê xoay cong xoắn ốc, ác ma Ruhr cũng đứng ở đây,
“Yumia chưa chắc đã có thể đánh thắng hai huynh đệ chúng ta.”
“Đây chính là lực lượng cuối cùng của các ngươi sao?”
Đại đế Yumia mang sắc mặt bình tĩnh, cặp đùi ngọc lộ ra trần trụi, ngọn lửa pháp thuật che phủ hai chân.
Oanh!
Nàng đứng giữa hư không, vung chân đá một cái, vẩy xuống mảng lớn mảng lớn mồ hôi, hóa thành những gợn sóng nhấp nháy như hít thở, phảng phất như một tấm lưới lớn khổng lồ mang theo uy áp vô hình, che phủ toàn bộ thung lũng, hung hăng đè ép khắp bốn phương tám hướng.
Thậm chí Giác Ưng kỵ sĩ ở trên bầu trời, cùng những nhân loại ở trên đỉnh núi cách đó không xa, đều cảm giác bị một luồng áp lực to lớn xâm lấn, không thể hé mắt, hô hấp bị kìm hãm, thống khổ cúi gập người xuống.
Soạt!!
Vô số khói xám bắt đầu cuồn cuộn phun trào, ở giữa không trung hình thành một đóa mây hình cây nấm hơi mỏng màu đỏ giống như vụ nổ hạt nhân, đám mây nấm từ từ khuấy động rồi hội tụ lại, tụ lại thành một khuôn mặt, biến thành một pho tượng thiếu nữ Tinh linh màu đen vô cùng khổng lồ cao chót vót,
Pho tượng cao lớn khổng lồ đứng thẳng trên mặt đất, nét mặt mỉm cười, hai tay có ‘Kịch độc chi luân’ vòng quanh, toàn thân đỏ rực, rõ ràng tinh xảo, phảng phất như Chân Thần duy nhất giữa thiên địa, kỳ tích tồn tại vĩnh hằng tương tự như tượng nữ Thần tự do, cao chót vót ở trên khe núi.
Trong toàn bộ sơn cốc, linh hồn của tất cả sinh vật đều chấn động mạnh một cái, truyền đến cảm giác đau nhói to lớn, bị khí áp cuồng bạo phô thiên cái địa, ép cho không thể thở nổi.
“Vượt xa Long uy của Cự Long, uy áp ngưng hình... Hư ảnh pháp tướng.”
Arthur nhìn về phía hình bóng đại đế Tinh linh vô địch, vị tồn tại chí cường bên trong truyền thuyết, Thần linh của tộc Tinh linh, sắc mặt trở nên đắng chát.
Lúc đầu, bọn họ cho là mình có tư cách đánh một trận, ai ngờ rằng đã sớm bị bỏ xa không thấy tăm hơi.
Chỉ với loại uy áp ngưng hình khủng bố này, khí tức ngưng tụ thành pháp tướng khổng lồ, đã khiến cho bọn họ không cách nào mở nổi hai mắt, bất kỳ chuẩn bị lưu lại ở phía sau đều không có đất dụng võ.
“Ta cũng không kẻ bạo ngược, giết chóc chỉ vì mang đến hòa bình cho chúng ta, sẽ để cho các ngươi không còn nỗi khổ tử vong, bao gồm toàn bộ nhân loại.”
Ánh mắt Yumia quét qua, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, chợt vung tay lên.
Bành!
Bóng dáng Yumia lấp lóe như quỷ mị.
Thân thể Arthur và Ruhr phảng phất như bị sức mạnh khổng lồ vô hình hung hăng nện trúng, lập tức bay rớt ra ngoài trượt dài ở trên mặt đất, mảng lớn mảng lớn huyết dịch thấm ra từ thân thể bọn họ, trong nháy mắt liền bị trọng thương nặng.
“Không!!”
Từ đằng xa, một đạo ánh sáng xanh lao tới, rơi ở trên thân hai người.
Gilna quỳ xuống, ôm lấy hai đứa con của mình, ngăn cản ở trước mặt hai người.
“Gilna...”
Sắc mặt Yumia hiện lên vẻ phức tạp, sau cùng vẫn dần dần lạnh lùng trở lại, đây là cuộc chiến tranh vì lập trường, nàng biết rõ chính mình nhất định phải gánh vác tục danh thiết huyết, lãnh khốc vô tình, mới có thể triệt để khôi phục hòa bình cho tộc Tinh linh.
Ầm ầm!
uy áp khổng lồ lại lần nữa lấp lóe, phô thiên cái địa cuồng bạo tiến đến, nghiền ép về phía ba người.
Một giây sau, bầu trời choáng mở từng vòng từng vòng, gợn sóng màu máu hóa thành ngọn lửa nhanh chóng đánh tới, một đạo chân thân ác ma to lớn rơi xuống đất, cuối cùng Irrfan cũng đến rồi, hắn có thể danh phó kỳ thực trở thành ác ma, rất ích kỷ, thế nhưng cuối cùng cũng không buông bỏ Gilna.
“Đi mau!”
Hắn gầm nhẹ, hai mắt đỏ hoe đầy tơ máu.
Hiện tại Yumia đã không thể tưởng tượng nổi, nếu như không phải là không có con đường cấp bảy, thì nàng đã bước vào cấp bảy rồi, cho dù như vậy, nàng cũng sắp tìm ra được con đường tiếp theo.
“Cuối cùng thì ngươi đã xuất hiện.”
Yumia bình tĩnh mở miệng.
“Đi mau!!”
Irrfan lần nữa gầm thét!
Xoạt xoạt...
Một giây sau, toàn bộ thân thể ác ma của hắn bay rớt ra ngoài.
Trong chớp nhoáng này, mặt đất hoàn toàn nín hơi, trên bầu trời Giác Ưng cung tiễn thủ trầm mặc, nhìn thấy trận chiến đấu bẻ gãy nghiền nát này, bọn họ biết rằng bức màn cuối cùng sắp hạ xuống.
Trên đỉnh núi, mọi người ngừng hát những bài dân ca thân thở của bộ lạc.
Bành bành bành!
Bên trong một góc sơn thôn nhỏ, vẫn có đông người đứng bao quanh A Sửu.
Mặc dù bọn họ không biết được tình huống cuộc chiến tranh như thế nào, nhưng vẫn luôn tiến hành buổi cầu nguyện cuối cùng, kêu rên, sám hối, nhiều loại âm thanh liên tục không ngừng vang lên.
A Sửu chậm rãi mở hai mắt ra, dường như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên nhìn sang xung quanh, vẻ mặt phức tạp mở miệng nói rằng:
“Các ngươi nói xem, trên thế giới này có Thần trước, hay là có người trước?”
Thế mà A Sửu nói chuyện!
Vô số người đều đang run rẩy, ngước nhìn qua hắn.
Có Thần trước, hay là có người trước?
Đáp án là không thể nghi ngờ.
Có thần trước, rồi mới có người, dù sao người là do Thần ăn cắp trái cấm, đánh mất Thần tính, là sinh mệnh sau khi sa đọa.
“Nhưng mà ta nghe các ngươi nói cực kỳ lâu rồi... Thiện lương, yêu hận, giết chóc, trộm cắp, đắc ý, dường như khiến cho ta cảm giác rằng, trên cái thế giới này có người trước rồi mới có Thần.”
Lời A Sửu nói ra, quả thực đại nghịch bất đạo,
“Người càng thêm hoàn chỉnh so với Thần, Thần tính chỉ là một mặt của con người, dường như tộc Tinh linh là đem người thiện lương rút ra ngoài, độc lập hóa thành một quần thể, bởi vì Tinh linh thiện lương, dịu dàng, dũng cảm, nên có thể bảo vệ bọn chúng mà không cần lo lắng phản bội, cho đến tồn tại đặc biệt đó xuất hiện, ăn cắp trái cấm...”
Bọn chúng?
Là ám chỉ ai?
Nhân loại xung quanh đều đang run rẩy.
A Sửu ngu ngốc ...
A Sửu trầm mặc...
Cho tới bây giờ, hắn không nói lời nào, hắn chỉ một mực đứng yên lặng chém đá lớn.
Nhưng lúc này vừa nói xong, phảng phất như bậc trí giả, nói lời long trời lở đất!
A Sửu ngẩng đầu lên, nhìn qua bầu trời lá cây chập chờn, ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu xuống mặt đất, giọng nói mang theo lực xuyên thấu vô tận, phảng phất như hóa thành một vệt sáng xuyên thẳng bầu trời,
“Thần tính, thú tính, đều là nhân tính.”
------