Một kính tượng phân thân này đã bị chém mất ba tính cách, giống như thái thượng vong tình băng lãnh, chỉ còn lại có lý tính, đắm chìm ở trong việc học tập, tất nhiên không cách nào tự kiểm soát, cũng sẽ không cảm thấy chán ngấy.
Nó chỉ biết học tập, không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
“Có lẽ, trong lúc nó học tập đồng thời... Có thể có chút tác dụng để tìm hiểu vấn đề hói đầu.”
Hứa Chỉ nhìn phân thân đần độn, trầm ngâm.
...
Ở thế giới Hoang Cổ, vào giai đoạn sau khi Đoạn Thiên Vũ mở Tiên môn.
“Thư sinh là những kẻ cực kỳ vô dụng!”
“Tú tài nho nhã yếu ớt!”
Giang hồ không ngừng bàn tán, dần dần hóa thành chân lý.
Những năm vừa qua, Võ đạo và Nho đạo, hai đạo đồng thời cất bước tu luyện, nhưng dần dần xuất hiện ngã rẽ, võ đạo xuất hiện Lục Địa thần tiên Đoạn Thiên Vũ, mà Nho đạo vẫn như cũ dậm chân tại chỗ...
“Dùng võ để hành hiệp trượng nghĩa, đường ra của Võ đạo ở đây, vậy còn đường ra của Nho đạo lại ở phương nào?”
Lúc này, Hồ Nhân Nông đã là Đại Nho thanh danh hiển hách một phương, có vô số môn đồ đi theo, vậy mà nét mặt hắn lại lộ vẻ đắng chát.
Những năm gần đây, đám võ nhân mãng phu không biết nổi một cái chữ, không hiểu tu thân trị quốc bình thiên hạ... Chỉ biết cách vượt nóc băng tường, không ngừng gây tai họa trong thôn, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì, không cách nào giúp đỡ dân làng.
Địa Mẫu Thanh Đằng vì đồ đệ tiểu hồ ly, đã chuẩn bị hoàn thiện Cửu Chuyển Huyền Công.
Mà chính mình...
Lại chỉ nói cho mình về Long Mạch chi pháp, còn lại con đường phía trước, đều cần chính mình tự khám phá.
“Hương hỏa là gì?”
Hắn tiến đến cầu kiến vị lão sư quy ẩn của mình, Đại Nho nổi danh Từ Vi Phương.
Từ Vi Phương nhìn người đệ tử trẻ tuổi của mình,
“Con vẫn kiên trì theo Nho đạo sao? Hồ Nhân Nông, con là một người có tư chất bất phàm, có vô số môn phái võ lâm trong giang hồ gửi lời mời gia nhập, nhưng lại không có tu tập, rõ ràng có thể trở thành một Võ Tiên, lại nguyện ý trở thành một Đại Nho, nghĩ muốn hiểu ra thiên địa đạo lý, hiện giờ, con là văn nhân yếu ớt, tùy tiện một hiệp khách nào đó cũng có thể làm cho con phải cúi cái đầu cao ngạo.”
Hồ Nhân Nông trầm mặc, kiên định nói:
“Đệ tử vẫn như cũ kiên trì Nho đạo, cầu lão sư chỉ điểm cho con đường phía trước.”
Đại Nho già nua bỗng nhiên mở miệng,
“Lĩnh hội nửa đời, ta mơ hồ nhìn thấu con đường phía trước, muốn nắm được Hương Hỏa, trước phải vì hương hỏa, muốn trị dân, trước phải vì dân.”
Hồ Nhân Nông dần dần hiểu ra.
Trong sự kinh hãi của vô số môn đồ, hắn lựa chọn tán đi một thân tu vi cấp ba, bắt đầu từ quan quy ẩn.
Hắn hóa thành một người thanh niên bình thường, lấy vợ sinh con, dần dần dung nhập vào trong xã hội phàm trần, trở thành tiên sinh dạy học, trải qua cuộc sống của một người bình thường, xem như một thành viên cung cấp hương hỏa cho triều đình.
Vài lần Xuân đi Thu đến.
Hai mươi năm đã trôi qua, Hồ Nhân Nông bước sang tuổi trung niên, đầu tóc hoa râm, trên người hằn lên dấu vết phong sương tuế nguyệt, tràn ngập nét ổn trọng tang thương, ăn mặc y phục màu trắng đã bạc màu, tiếp tục dạy học ở chốn thôn quê, hắn cảm nhận qua bao chua xót, cay đắng trong cuộc đời của rất nhiều người bình thường.
Dần dần, hắn dường như cảm ứng được cái gì đó từ hương hỏa mà người phàm toả ra.
Hắn làm tiên sinh dạy học, lại thu rất nhiều đệ tử, thủ hạ môn đồ dần dần tuân theo lý niệm, xông ra không ít danh tiếng lừng lẫy ở trong Vương triều Đại Chu.
“Tiên sinh, nên làm như thế nào cho phải?”
“Nên xây dựng Long Mạch?”
“Nên lập Nho môn?”
Thậm chí một số đại thần của triều đình, cũng dần dần qua lại hàn xá, cùng hắn luận đạo, thu được rất nhiều lợi ích, dưới sự nhắc nhở của Hồ Nhân Nông, triều đình Đại Chu bắt đầu xây dựng Long Mạch, dần dần làm giảm bớt xu thế suy tàn.
Vương triều Đại Chu năm hai trăm bảy mươi.
Mặc dù triều đình xây dựng Long Mạch, tuy nhiên Long Mạch cực kỳ không hoàn thiện, khác biệt với thời đại Tây kỷ nguyên, nhân dân thờ phụng phương pháp tu luyện của Cổ Thần, hương hỏa cường đại tinh thuần, hiện nay phàm nhân cung cấp số lượng quá nhiều, đồng thời còn tỏa ra hương hỏa hỗn tạp, hóa thành Long Mạch, vẫn khó mà tinh thuần...
Không ít Đại Nho khổ tu Long Mạch chi pháp, tuy rằng ban đầu tu vi có tốc độ thăng tiến cực nhanh, nhưng dần dần bởi vì hấp thu quá nhiều suy nghĩ hỗn tạp của chúng sinh, rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Năm này, mùa đông rất lạnh, có nhiều tu sĩ Đại Nho của triều đình, lần lượt truyền đến tin đã qua đời.
Hồ Nhân Nông nghe xong bàng hoàng, khóc rống thảm thiết.
Mùa đông chưa qua, thê tử Hồ Nhân Nông dần dần sắp chết già, nằm ở trên giường bệnh, nói cho hắn biết,
“Không phải lỗi của chàng... Không phải lỗi của chàng... Bọn họ đều là văn nhân Nho đạo, tu thân trị quốc bình thiên hạ, muốn vì thiên hạ mà xây dựng quy tắc, chàng chỉ là dẫn phương hướng cho bọn họ, bọn họ cũng đang tương tự tìm kiếm...”
Hồ Nhân Nông yên lặng thủ hộ thê tử đi đến điểm sinh mệnh cuối cùng, chỉ là thần thái cùng già nua càng ngày càng yếu, ba ngày sau, hạ giọng về phía phần mộ,
“Năm đó, bằng hữu Nho đạo cùng từng người từng người đệ tử xuất sư của ta, đều là tin tưởng ta mà tu luyện, ta chỉ có thể dập đầu ở trên bia mộ tràn đầy cỏ dại của bọn họ, hiện tại cũng đưa tiễn nàng... Nho học Thánh hiền, đạo lý tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, là sai sao?”
“Phụ thân, người không có sai.”
Giọng nói của nữ nhi đắng chát, hiểu rõ phụ thân mình.
Một tháng trôi qua, ngày mùa Xuân đến, Hồ Nhân Nông vẫn trầm mặc.
Hắn bỗng nhiên đạt được tin tức từ vị sư phó biệt tích mấy chục năm, những năm này sư phó đã mang theo tiểu hồ ly, đi du ngoạn ở bên ngoài:
“Gần đây, nghe nói sư phó có bằng hữu mới, là một mỹ nhân dị vực, rất có hứng thú với Nho đạo, nghĩ muốn tìm đến ta đàm đạo một chút.”
Đối với Địa Mẫu Thanh Đằng, hắn đương nhiên rất kính trọng.
Nhưng ngay sau đó, bởi vì các vị Đại Nho lần lượt tử vong, Hoàng Đế Đại Chu truyền một đạo thánh chỉ cho hắn, triệu vị Đại Nho Hồ Nhân Nông năm xưa, là Trạng Nguyên kỳ khoa cử thứ mười một, vào kinh nhận chức vụ Tể tướng.
Hoàng Đế Đại Chu vẫn tin tưởng hắn, hiện tại cũng chỉ còn mình hắn mà thôi.
“Không nhận Thánh chỉ, ta muốn đi thử một lần nữa.”
Hồ Nhân Nông vẫn như cũ mê mang và rời khỏi nhà, hắn biết rõ chính mình đã chứng kiến rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, chính mình nhất định phải quen thuộc những thứ này.
Vị lão nhân tóc trắng này cuốn quần áo lên vai, khuôn mặt già nua đơn độc bước đi khắp các nẻo đường, qua mấy ngày sau, ở giữa một mảnh rừng núi tươi tốt giữa rừng nú, hắn nhìn thấy một thanh niên lạ thường.
Hắn không có cảm xúc hỉ nộ ái ố, khuôn mặt lý trí phảng phất như đắm chìm ở trong dòng suy nghĩ nào đó.
Hắn cầm trong tay một quyển sách không có chữ, không ngừng thì thào, khi thì đứng lên hoạt động, khoa chân múa tay, khi thì ngồi xổm xuống, dùng một nhánh cây vẽ ra rất nhiều văn tự để tiến hành thôi diễn, ẩn chứa rất nhiều đại đạo chí lý.
----------