Manh Muội nở một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía xa xôi,
“Có lẽ, ở trong mắt của chúng ta, thế giới Ma Dược kia, có thể gọi là… Ma giới đi, mỗi một cường giả trong bọn họ đều kế thừa một phần khí tức hỗn loạn, chuyên chế, tà ác, hắc ám không thể diễn tả được.
Người mà chúng ta cần, đó chính là Ma Thần tối cao của bọn họ, Medusa!
Nàng được thế giới siêu phàm kia xưng là… Khởi Nguyên Ma Thần, tất cả các cường giả đều được tách ra từ trên người nàng ta, sau khi chết đi cũng sẽ quay về lại thân hình to lớn vĩ ngạn của nàng ta. Nàng ta là mẹ của vạn vật, cũng là nơi vạn vật quay về.
Không thể miêu tả, không thể nhìn thẳng, không thể nghe âm thanh đó, thậm chí có suy nghĩ muốn lý giải chân thân của nàng ta cũng sẽ trở nên điên loạn.”
Liễu Ôn Kiếm kinh sợ, đây là tồn tại cổ xưa mà nàng không thể lý giải.
Manh Muội cười nhìn nàng, chỉ vào thư sinh đang đọc sách ở bên cạnh,
“Ngươi đã đến, hiển nhiên là biết chuyện của chúng ta! Ta đang tuyển chọn một đạo lữ cho Bạch Hiểu Sinh, cùng hắn học tập hằng đêm, nhận được cơ duyên. Những Thánh nữ tuyệt mỹ kia không làm được chuyện này, nhưng ngươi làm được, cho nên tiếp theo ngươi phải làm gì, ngươi biết không?”
Liễu Ôn Kiếm vốn dĩ lãnh đạm, trong nháy mắt cũng có hơi thất thanh,
“Từ nhỏ, tuy là thân nữ nhi, nhưng ta có tâm nam nhi, chưa bao giờ nghĩ tới việc lập gia đình. Hơn nữa hiện tại ta là một lão phụ nhân tàn tật, dù cho là một ông lão cũng sẽ không hứng thú với ta, đằng này hắn còn là một thiếu niên…”
“Không có việc gì, hắn là thẳng nam sắt thép, ai đến cũng không từ chối, nam nữ không từ.”
Manh Muội nhẹ nhàng dán tới bên tai Liễu Ôn Kiếm thổi khí một cái, trêu chọc nàng,
“Ngươi mới hơn 70 tuổi mà thôi, dù so sánh với đồ đệ của ta thì ngươi vẫn chỉ là một thiếu nữ thiếu nam mà thôi. Cả đời ngươi đều khắc khổ, không có thời gian nói chuyện phiếm, bổn Địa Mẫu ta cảm thấy Thiên đạo bất công, cho nên ta ban hôn sự này cho ngươi. Bách Hiểu Sinh cũng không ghét bỏ ngươi, tại sao ngươi không thử tiếp nhận xem sao? Tối nay, ngươi đi tới phòng của hắn một chuyến, bắt đầu học tập đi…”
Liễu Ôn Kiếm lập tức vội vàng lắc đầu.
Hứa Chỉ: ???
Ngươi là thiểu năng trí tuệ hả!
Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ tới việc đá bay tên vô lại này.
Hiếm khi hắn mới vào đây một chuyến, cũng xem như là nghỉ phép vừa chơi vừa học, hiện tại là để ý tới sự tình của Liễu Ôn Kiếm, dù sao cũng là một hệ thống mới, có thể giúp đỡ.
Ai mà ngờ Manh Muội mở miệng đều là nói lời cợt nhả.
“Ha ha ha.”
Manh Muội cười như điên,
“Đùa ngươi thôi, ta cho rằng tâm của ngươi đã hoàn toàn chết, thật không ngờ vẫn có thể dậy sóng. với lại, giữa hai người nam nhân như các ngươi làm sao có thể sinh ra chân ái được chứ… Bảo ngươi đi qua chỉ là hằng đêm học tập mà thôi, đêm nay ngươi thật sự phải đi một chuyến, đến hỏi xem Ma Thần có thể giúp đỡ ngươi hay không.”
…
Ban đêm.
Hứa Chỉ và lão phụ nhân ngồi yên trong một gian phòng, có hơi xấu hổ.
Nguyên nhân cũng không phải là Hứa Chỉ xấu hổ, dù sao hắn cũng trốn ở trong kính tượng, kính tượng tự mình đọc sách, hắn cũng chỉ là ham thích điều mới lạ tới đây giúp vui mà thôi, xấu hổ chính là lão phụ nhân Liễu Ôn Kiếm.
Hiện tại, nàng có chút đứng ngồi không yên.
Hứa Chỉ nhìn nàng mờ mịt giật mình rồi thất thần, cảm thấy chuyện này cực kỳ quan trọng.
Hắn cảm thán trong lòng, khi còn trẻ Liễu Ôn Kiếm nghênh khó đi lên, giãy dụa qua hết khó khăn này tới khó khăn khác, nhưng sau khi nàng phá vỡ tiên môn thất bại, thì đã đần đần độn độn làm một người già, hơn ba mươi năm.
Thân thể của nàng hoàn toàn già đi, nhưng tâm của nàng có già hay không?
Với tính cách lạnh lùng nghiêm nghị của Medusa, chưa chắc sẽ giúp Liễu Ôn Kiếm, thậm chí thấy nàng xuất hiện trong gian phòng của mình, rất có thể sẽ giết chết nàng ngay lập tức. Như vậy, phải làm thế nào để tránh việc đó xảy ra?
Để nàng đồng ý giúp Liễu Ôn Kiếm?
Hứa Chỉ vô cùng khổ não, bản thân mình là tạo vật chủ, điều khiển, sáng tạo ra thế giới này, nhưng lại không thể can thiệp vào đây quá nhiều.
Đây là một nhân tài, mình không thể bỏ qua, trước mắt có thể giúp nàng chữa bệnh cũng chỉ có lĩnh vực của vu sư Medusa, nhắc tới tử vong và sống lại, cũng chỉ có nàng ấy là am hiểu nhất những thí nghiệm nghiên cứu của vu sư.
Có lẽ, Elmin cũng được, dù sao nàng ta cũng chưởng quản lĩnh vực gợn sóng sinh mệnh, nhưng mà quá xa.
“Người tâm đã chết là loại người mà Medusa xem thường nhất, nếu gặp được, nàng ấy có thể sẽ giết chết ngay trong nháy mắt.”
Hứa Chỉ bỗng nhiên lấy ra giấy bút, giống như là máy móc, bắt đầu tìm hiểu những đồ vật bình thường, viết xuống trang sách một đoạn thơ,
“Quạnh ngắm trời thu
Sông Tương về bắc
Quanh bãi Quật Châu
Nhìn núi non rực đỏ
Rừng phong lá nhuộm
Sông tuôn dòng biếc,”
…
“Bách Hiểu Sinh, ngươi đang viết gì thế?”
Trong gian phòng, ban đêm ngọn đèn dầu lay động, lúc sáng lúc tối, lão phụ nhân Liễu Ôn Kiếm bỗng nhiên ngưng thần, trong nỗi bất an đang nhấp nhô, ánh mắt già nua vẫn đục đầy tro tàn của nàng lóe lên, ý thức tập trung lên nét mực của thư sinh.
Dường như là một ít câu thơ của Nho giáo.
Năm đó, nàng chạy khắp nơi ở Giang Hồ cũng từng gặp qua không ít.
Tài văn chương tuyệt vời, hình như là viết về phong cảnh, nàng chưa từng thấy qua câu thơ nào ngắn gọn mà tinh tế tài tình đến vậy, đây là tài văn chương mà tất cả các nhà thông thái đương thời đều không có, nhìn tiếp đoạn sau đó, khuôn mặt của nàng dần dần kích động lên, phong cách từ từ thay đổi, mang theo một luồng khí phách và ý chí vô cùng hăng hái.
Thuyền trẩy như đua, diều vỗ lưng trời, cá vờn đáy nước, vạn vật giữa thu giành tự do?
“Câu thơ thật là khí thế.”
Nàng tiếp tục xem, thu liễm tâm tư, nội tâm đã chết lặng từ lâu giống như dần được khơi dậy, nàng lâm vào trạng thái dại ra,
“Nhìn vũ trụ, hỏi cõi đời bát ngát, ai chủ muôn loài?”
Trong câu thơ kia, hàm chứa một niềm tin vô cùng đáng sợ!
Đầu nàng bỗng nhiên chấn động, những hình ảnh năm đó bản thân nàng hành tẩu trong giang hồ, chặt đứt cánh tay cứ như đang đập vào trong mắt nàng, làm một người phàm, nhưng lại có thể đi tới bước kia, thậm chí dám phá vỡ tiên môn.
Cả người nàng không ngừng run rẩy, đến nỗi cơ thể già nua cũng sắp đứng không vững nữa, hô hấp bắt đầu dồn dập, giống như một lão phụ nhân đang uống say, sắc mặt đỏ ửng, trong nội tâm phảng phất như có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Nàng xem tiếp, nhìn thư sinh đặt bút viết xuống câu cuối cùng:
“Ai có nhớ, giữa dòng sông gạt sóng, thuyền vượt lên mau?”
Cả người nàng như bị sét đánh.
Thứ gì đó trong nội tâm đã hoàn toàn tỉnh lại.
Ngay lúc này, Medusa dịu dàng mở hai mắt ra, nhìn một lão phụ nhân đang đi theo Bách Hiểu Sinh học tập, trong nháy mắt đôi mắt nàng lóe lên một chút hung ác, Bách Hiểu Sinh là vật phẩm riêng của nàng.
Bỗng nhiên nàng trở nên vô cùng chân thành nhiệt tình, dùng ngữ khí ôn hòa trước nay chưa từng có hỏi một câu,
“Ngươi là ai?”
-----