Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Ta Nghĩ Nên Ta Tồn Tại

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 392: Ta Nghĩ Nên Ta Tồn Tại

“Ta nghĩ nên ta tồn tại.”

Đây chính là ở trên tất cả, càng tiến một bước tới gần chung cực của Nho đạo.

Tưởng niệm của chúng sinh hội tụ lại, có thể hình thành nhân vật trong sách, như vậy sau khi bản thân mình chết đi, lại phảng phất nhân vật bên trong sách kia, in sâu vào trong lòng chúng sinh, bởi vì chúng sinh tưởng niệm mà trở về??

Dùng cách này, thực hiện sự bất tử bất diệt chân chính!

Cảnh giới tu vi bản thân càng cường đại, thì cần nguyện lực hội tụ càng nhiều, “Ta suy nghĩ nên ta tồn tại” thuộc về cấp độ chung cực đỉnh phong của văn nhân, vinh quang vô thượng chí cao!

Cảnh giới ngoài tầm tay của ngàn vạn văn nhân, nho sĩ.

Trên đời, người có thể đạt được loại cảnh giới này, có lẽ hiếm hoi như lông Phượng sừng Lân.

Các bậc hiền triết về văn học và Nho giáo trong lịch sử triều đình đương thời đều có công đức lớn, tài năng lớn, khai sáng thời đại, từ đó mới được chúng sinh tưởng niệm, đời đời bất hủ, mới hội tụ trọng sinh, tiến vào cảnh giới chung cực bất tử bất diệt!

“Đạo Văn Nho dựa vào bách tính tưởng niệm, không có dân thì không Nho!”

Chỉ cần người dân tiếp diễn cuộc sống sinh hoạt, thì Vương triều sẽ bất diệt. Bách tính tưởng niệm ngưng tụ nguyện lực sẽ không bị đoạn tuyệt, thuộc về Thánh Nhân bất tử bất diệt, hóa thành anh linh hồi sinh trở về.

Trong một lần giao lưu ở Quốc Tử Giám, có môn sinh rất ngưỡng mộ, nhưng lại có chút hơi do dự, bước ra đặt câu hỏi,

“Tể Tướng đại nhân, ngay từ hơn mười năm trước ngài đã thôi diễn đến cảnh giới chung cực như thế, thật đáng bội phục. Nhưng cho dù như vậy, vào mộ địa cũng hóa thành một bộ thi hài... Chính mình ngưng tụ nguyện lực của chúng sinh, phảng phất một thiên đạo nhỏ đứng sừng sững phía trên Vương triều. Cho dù trí nhớ, tư duy và tài năng đều là bản thân mình, thì làm sao có thể chứng minh là ta thật sự? Mà không phải là một ta khác rất giống ta sao?”

Đây là một vấn đề, đã quấy nhiễu vô số người.

Ta đã chết rồi, ta hội tụ nguyện lực của chúng sinh, mặc dù có tính cách và tài năng của ta, nhưng đó thật sự là ta sao?

Suy nghĩ tỉ mỉ thì cực kỳ đáng sợ.

Hồ Nhân Nông mỉm cười, hỏi ngược lại:

“Ý ngươi muốn hỏi là: Làm thế nào để chứng minh ta là ta? Vậy ý kiến riêng của ngươi ra sao? Cho rằng ‘Ta suy nghĩ nên ta tồn tại’, là ta thật sự, hay là ta giả?”

Người môn sinh kia do dự, nét mặt lộ vẻ chật vật. Bởi vì vô luận thật giả, dường như các bậc Chư tử bách gia đều có lý và bằng chứng.

“Mời Tể tướng đại nhân đề điểm, chỉ ra con đường sai lầm giúp Nho sinh trong thiên hạ.”

Rất nhiều môn sinh đồng thanh mở miệng.

Hồ Nhân Nông đứng ở chỗ cao, chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn, nhưng lại như sấm sét nổ vang, chấn động lòng người,

“Ngươi tin là ta thì sẽ là ta, ngươi không tin là ta thì sẽ không phải ta!”

“Quyết định bởi nguyện lực của chúng sinh, cũng quyết định bởi chính bản thân ngươi...”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói êm tai làm cho vô số người bừng tỉnh đại ngộ, đầu óc bị sóng to gió lớn trùng kích.

Nguyện lực của chúng sinh ngưng tụ, tin ta là thật, vậy chính là ta thật?

Chúng sinh không tin ta là thật, vậy cũng không phải là ta thật?

Quyết định ở người dân?

Hay là dựa vào bản tâm của mình?

Hiện thực cũng không phải là hiện thực, mà ảnh hưởng đến hiện thực bằng nội tâm?

Vô số người chấn động trong lòng!

Cuối cùng, Hồ Nhân Nông trích dẫn câu nói kia của Vương An,

“Có một số thứ ngay từ đầu cũng không tồn tại, nhưng trên thế gian có nhiều người tin tưởng là thật sự, vậy thì nó sẽ tồn tại.”

Có môn sinh chậm rãi đứng dậy, lại hỏi thêm:

“Thưa Tể Tướng đại nhân, trong trường hợp này cho rằng mình phải tạo dựng công tích đương thời, chỉ như vậy thì sau khi chết sẽ tiến vào trạng thái chung cực của Nho đạo ‘Ta suy nghĩ nên ta tồn tại’?”

Câu hỏi này có chút khiêu khích, dường như đang cố tình nhằm vào.

Nhưng Hồ Nhân Nông chỉ cười nói:

“Không cần ta cho rằng, mà là chúng sinh cho rằng...”

Vị lão nhân tóc trắng này chắp hai tay sau lưng, cười nhạt một tiếng:

“Sau khi chết đi, ta sẽ chôn thân ở trong thiên địa, sẽ lập bia không ghi danh. Khi ta còn sống, đủ loại thị phi sinh ra lúc tại thế không thể mang theo, có sai lầm cũng có công bằng. Sau khi chết, đều lưu lại đầy đủ để cho hậu nhân bình luận.”

Giọng nói của hắn đầy vẻ lãnh đạm, giống như tiếng sấm nổ vang, khiến cho vô số người thay đổi sắc mặt. Tể Tướng đương triều Hồ Nhân Nông trải qua mấy năm nay, đã bước vào cảnh giới Nho đạo, nghĩ ta là ta, thật giả ta, đã tiến vào tâm cảnh cao siêu khó tưởng tượng nổi!

Hồ Nhân Nông tiếp tục nói:

“Nếu như chúng sinh thật sự công nhận ta, thì ta tự nhiên sẽ sống lại, không có người nghĩ đến thì không tồn tại.”

“Như thế nào là tử vong? Khiến cho mọi người quên đi hắn tồn tại trong lịch sử, thì đó là tử vong thật sự...”

Toàn bộ kinh thành đều chấn động.

Vào ngày tiếp theo, Tể Tướng Hồ Nhân Nông đi vào triều bẩm báo với bệ hạ, nói thẳng Vương An là đại tài kinh thế, có thể thành lập “Quốc tử học”, lập Vương An trở thành Tế Tửu Quốc tử. Bằng vào《 Đào Nguyên Ký 》, trong nháy mắt giúp Vương An trèo lên chức vị trọng thần của triều đình.

Đến đây, nhất mạch Nho đạo triệt để hoàn thiện!

Ngày hôm đó, Hồ Nhân Nông giảng đạo cho môn sinh ở triều đình, có người cất tiếng hỏi:

“Những người nông phu và nông phụ bên trong sách Đào Nguyên Ký kia, họ giống như con người thật sự, hoàn toàn không biết rằng mình chỉ là nhân vật bên trong sách, tất cả đều là hư ảo... Vậy còn chúng ta thì sao, làm thế nào chứng minh bản thân mình không phải là nhân vật hư ảo, đang sống ở trong một cuốn sách khác?”

Hồ Nhân Nông chưa bao giờ gặp phải vấn đề gây khó khăn, thế nhưng lúc này hắn lại có chút do dự.

Hắn chần chờ hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay nâng một cuốn sách lên, đầy vẻ không hiểu nhìn bầu trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ,

“Làm cách nào để chứng minh rằng, chúng ta không phải là đồ chơi do những sinh linh khác sáng tạo ra? Ta không biết, có lẽ cuộc sống của chúng ta vốn là giả tượng, chúng ta xây dựng nền văn minh và truyền thừa hàng ngàn năm, nhưng có thể chỉ là những nhân vật ngẫu nhiên trong giấc mộng một đêm của sinh vật khác mà thôi...”

Vị lão nhân tóc trắng này cuối cùng suy nghĩ thông suốt, sau đó phá lên cười ha hả,

“Vui mừng đạt được thì sao... Buồn sầu mất mát thì sao... Nhìn vinh hoa thoáng qua chớp mắt, nhân sinh càng nhanh như giấc mộng!!”

Oanh!!

Ngay khi hắn vừa nói xong, tựa như đạo sấm sét nổ vang chấn động trời xanh.

Gió nổi mây phun.

Thiên địa biến sắc.

Dường như có Long Mạch mênh mông hội tụ thành Quốc Vận Kim Long gầm rống, xông thẳng lên tầng tầng mây xanh, Tiên môn mở rộng.

Một ngày giảng đạo này khiến cho toàn bộ kinh thành chấn động, thiên hạ nghiêng mình thờ phụng, thời gian đàm luận như thuỷ triều, tín ngưỡng từ trong Long Mạch như dòng sông lớn lao nhanh tới.

Càng ngày thanh danh của Hồ Nhân Nông càng lớn hơn, cuối cùng bước vào cảnh giới Thiên Đế!

-----

Bình Luận (0)
Comment