Từ rất lâu rồi nàng vẫn luôn muốn đi sang bên kia nhìn một cái, coi như là một chuyến du lịch cho bản thân mình. Nàng đã xoay quanh trong thế giới Hoang Cổ này không biết bao lâu rồi, đã sớm mong muốn tiến vào thế giới mới để nhìn một chút.
Hồ Hải Hàn nháy mắt vỗ tay, mị nhãn như nước, “Lão sư thật thông minh.”
Manh Muội hưng phấn muốn chết, “Chúng ta qua đó, nhân tiện đem Long Mạch rải ra một ít. Dù sao hương hỏa của thế giới kia cũng đã xói mòn, nhiều năng lượng như vậy mà không có người thu thập thì thật là lãng phí!”
Nàng đã nóng lòng muốn thử, muốn làm!
Long mạch của thế giới Hoang Cổ đã được trải rộng, nếu lại thêm một thế giới Vu sư nữa, gấp đôi tiền hoa hồng, chính là gấp đôi niềm vui!
Trở thành Địa mẫu của thế giới kia... Suy nghĩ một chút đã cảm thấy hưng phấn!
Năng lượng của hai thế giới, không ngừng được thu thập. Chuyện thành Thánh của mình trên cơ bản là chắc chắn, thành Thần thì phải dựa vào cơ duyên? Không phải vũ lực, mà là bắt lấy cơ duyên, dựa vào đầu óc.
Manh Muội rất vui vẻ.
Lộc cộc!
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
“Đi!” Manh Muội mang theo người nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, tiếp tục để cho đạo pháp khống chế xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ít nhất còn có thể đi đến sáng mai.
Mà chính mình thì lén mang theo người vòng trở về, thông qua cánh cửa thế giới vừa mới mở ra, dùng đạo pháp biến thành người của thế giới Ma Dược rồi bước đi vào, không ai sẽ nghĩ đến mình sẽ lớn mật như vậy.
Xôn xao!
Trải qua một phen lẫn loạn, đã thành công lẫn vào.
Phong cảnh của thế giới Ma Dược hoàn toàn không giống nhau.
Bầu trời tối đen là một mảnh nặng nề, mặt trăng và các vì sao vô cùng xa xôi, khắp nơi đều có thực vật và động vật không giống nhau.
So sánh với thế giới Hoang Cổ thì thực vật nơi này rất cao lớn, phần lớn hiện ra màu xanh sẫm, cành lá mang theo màu đen nhánh, phảng phất một mảnh rừng cây hắc ám nguyên thủy tươi tốt, hơn nữa còn lộ ra hơi thở quỷ dị nhè nhẹ.
Thời đại Ma Dược, phần lớn vạn vật trên thế gian đều bị ma hóa, không chỉ có phần lớn cự thú, thậm chí một số thực vật cũng bị ma hóa, có thể nói là vô cùng nguy hiểm, thậm chí nó còn vươn ra những sợi dây dài để ăn thịt người.
“Chúng ta rốt cuộc cũng vào được.”
Manh Muội cười ha ha, mở rộng nội thiên địa, bản thể của một gốc cây Thanh Đằng Kiến Mộc thật lớn đứng chót vót ở trong cơ thể.
Nàng là một vị Thiên Đế, năng lượng cũng không kém quá nhiều so với Medusa, không gian bên trong đương nhiên là khổng lồ.
Từng rễ cây Kiến Mộc chậm rãi rút ra từ trong cơ thể, nhập vào chỗ sâu dưới nền đất của mảnh đất này, “Tốt, Long Mạch nơi này đã chôn xong, chúng ta đi tới địa phương xa hơn một chút.”
Các nàng lại từ trong không gian, móc ra một chiếc xe ngựa dự phòng, một đường đi, một đường chôn.
Nhưng mà nội tâm của Manh Muội lại không ngừng nói thầm, nuốt nuốt nước miếng, “Muốn dùng Long Mạch để tìm chất béo bở, phải thành lập tín ngưỡng, khiến người ta cung phụng! Phải có một tổ chức giống như triều đình Đại Chu, thành lập hệ thống hương hỏa tại thế giới này. Thích hợp nhất chính là các Đại Giáo hội, Nữ thần Trí Tuệ Mercurius của Quang Minh Giáo Hội, Nữ thần Tử Vong Medusa của Hắc Dạ Giáo Hội...”
Nàng không ngừng cân nhắc, đang muốn xúi giục một giáo hội,
“Lúc trước, những tên gia hỏa đó đã sáng tạo nên Quang Minh Giáo Hội vô cùng không tồi, đặc biệt là pháp điển của giáo hội bọn họ. Những canh gà kia được tán dương rất nhiều, lưu truyền rộng rãi... Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rớt. Trước kia ta không được tuyển, hiện tại ta lại muốn làm một người tốt.”
Hứa Chỉ thật ra lại rất bình tĩnh.
Xem ra chính mình phải đi ra ngoài một chuyến, Manh Muội vẫn là không chơi lại Medusa. Medusa đã sớm đoán được Manh Muội là người thích du lịch, nhìn thấy một thế giới mới tinh sẽ nhịn không được sự tò mò mà đi đến đây.
Hơn nữa, lấy tính cách của nàng thì khẳng định sẽ đi qua rồi trải Long Mạch.
“Đã đoán được nàng khẳng định sẽ tự chui đầu vào lưới, ta lưu lại nơi này, rất nhanh liền sẽ bị Elmin tìm tới, đây cũng không phải không tốt. Nhưng ta không muốn nhanh như vậy đã phải tiến vào Minh Giới giao lưu thảo luận với một vị Thần. Tuy rằng đây là phúc lợi trời cho, nhưng ta vẫn nên dùng kính tượng phân thân này đi du lãm thế giới này trước, sửa sang lại tư tưởng đạo pháp trong tương lai của ta một chút đã.”
Hứa Chỉ vẫn đang đắm chìm trong tâm tư của mình.
Về việc làm sao để thoát khỏi Manh Muội, rất đơn giản, vị Thiên Đế này khẳng định muốn đi ra ngoài tìm cư dân mạng.
Quả nhiên.
Lúc này, đôi mắt của Manh Muội không ngừng chuyển động, càng nghĩ càng hưng phấn, “Ta hoàn toàn có thể lẫn vào trong Quang Minh giáo hội, làm Thánh Nữ, kêu Dọa Não Nhỏ Xuống Núi đem thi thể của hắn —— Quang Minh Thánh Thư giao cho ta, như vậy ta liền có tín vật, có thể lấy tư cách là Đại Thánh Nữ để tiến vào... Chỉ là canh gà mà thôi, ta cũng sẽ làm được, bình thường ta cũng thường xuyên xem canh gà và kim câu.... Đúng rồi, nên đi ra ngoài một chuyến, hỏi những Thủy tổ của Quang Minh giáo hội kia một chút, phải có tín vật! Mấy tên gia súc kia khẳng định có chuẩn bị cho tương lai phía sau.”
Nàng nghĩ vậy, đã có ý tưởng về kim câu, bỗng nhiên ho khan hai tiếng, thân hình biến hóa, biến thành cách ăn mặc của Thánh Nữ Quang Minh giáo hội, lại dặn dò đồ đệ bên cạnh, “Về sau hãy gọi ta là Thánh Nữ, Thánh Nữ đại nhân!”
Vẻ mặt đồ đệ ngây ngốc, “Lão sư, chúng ta đang làm gì đây?”
“Tuy rằng đã quá muộn, sống uổng nửa đời, nhưng ta vẫn muốn sáng lập sự nghiệp vĩ đại, vì thế giới của chúng ta... Thần Quy tuy thọ, nhưng hãy làm khi còn có thể, đằng xà theo sương mù, cuối cùng cũng trở thành cát bụi. Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm, dù tuổi đã già nhưng chí lớn không thôi!” Manh Muội nhàn nhạt mở miệng, “Tuổi trẻ của ta đã không kịp nghiêm túc, đến khi hiểu được thì chỉ có thể lựa chọn nghiêm túc mà già đi.”
Tiểu hồ ly lập tức sửng sốt, bị lời nói của lão sư làm cho cảm động đến rơi nước mắt. Lão sư nói rất có triết lý, không hổ là sư phó của Hồ Nhân Nông, mở miệng là đã có thể truyền lại một bài thơ kinh diễm cho đời sau.
Hứa Chỉ bĩu môi, con hàng này nhập vai nhanh như vậy? Vừa mở miệng đã bắt đầu thiền sư?
Manh Muội bỗng nhiên chỉ vào một cái ao nhỏ trong rừng cây bên cạnh, hồ nước đã khô khốc, có mấy con cá chết, “Đồ nhi ngoan, ngươi nhìn xem, hiểu được tình cảnh hiện tại của chúng ta không?”
“Thánh Nữ đại nhân, xin hãy nói rõ.”
Manh Muội cười nói: “Thời điểm hồ nước chết, thì toàn bộ cá đều tự chết.”
Oa!
Lời nói đúng là cao thâm!
Sóng mắt của Hồ Hải Hàn lập tức lưu chuyển, càng thêm sùng bái.
Không hổ là lão sư của ta, ý của ngài thì đó là tình cảnh hiện tại của thế giới chúng ta sao?
Ai biết! Manh Muội bỗng nhiên nhướng mày, lại lấy từ trong không gian ra một cây dù đưa cho Bách Hiểu Sinh đang đọc sách, làm ra vẻ cao thâm khó đoán, khiến người nhịn không được phải nghiền ngẫm.
“Lão sư, ngài lại có ý gì đây?” Tiểu hồ ly hỏi, “Trời cũng không có mưa mà.”
Manh Muội lắc đầu, “Ngươi lại quên rồi, bắt đầu từ hôm nay phải gọi là Thánh Nữ đại nhân.”
“Thánh Nữ đại nhân, đây là có ý gì vậy?”
-----