Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 440 - Chương 441: Hắc Ám Mở Màn (Hạ)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 441: Hắc Ám Mở Màn (Hạ)

“Lần này sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về, vẫn bị trọng thương như lúc trước, sẽ phải nghỉ ngơi hồi phục thương thế một đoạn thời gian. Ta có lẽ nên đi quán bar nghe giảng về lịch sử, chỉ là Messiah Đại Đế đã nói xong lịch sử...” Hắn không ngừng suy nghĩ.

Lúc trước trong quán bar phần lớn đều là Chuẩn Đế, cường giả Truyền Kỳ trở về từ tiền tuyến, ai nấy đều mang theo thương tích, cần được tu dưỡng.

“Đây là...”

Lúc Uku đi đến phía trước trạm gác, sắc mặt lại nháy mắt dại ra. Trước mắt tất cả đều là máu tươi của sự tử vong, “Là vết tích của Hắc Lao Đại Đế Birch...”

Hắn nắm cổ áo thật chặt, cảm giác cả người rét run.

Hắn bước nhanh về phía trước, trong óc trống rỗng, nhìn về phía nơi xa, “Đó là phương hướng của Vương quốc nhân loại Fedchyne, học viện của ta, Nữ Hoàng đại nhân Fedchyne... Đó chỉ là một đất nước nhân loại nhỏ bé thôi mà!!!”

Vương đô Fedchyne.

Bầu trời nhanh chóng hóa thành màu đen, vô số bóng ma vọt tới, giống như nước sôi phun trào, những bóng ma đang hạ xuống kia chính là một đám quái điểu khủng bố.

Uke cuối cùng cũng chạy đến, trầm mặc nhìn thành trì phía xa, tai nạn đang hoành hành.

Gương mặt hắn dần dại ra, trở nên chết lặng, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đen kịt, “Bầu trời ở mảnh thế giới này chỉ có một màu đen kịt, ta vừa mới trở về từ thế giới kia, giờ lại có chút hoài niệm Thái Dương diễm lệ bên đó rồi.”

Đôi mắt hắn hiện lên một tia bình tĩnh.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, mục tiêu tu luyện lúc trước của mình là vì cái gì?

Là vì có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Trong mắt phàm nhân ở mảnh thế giới kia là không thể tưởng tượng được, đối với mảnh đất này lại là chuyện cực kỳ khó khăn. Rất nhiều người từ sinh ra đến lúc tử vong, vĩnh viễn đều sống ở trong một khoảng là 50 năm, bởi vì thọ mệnh của mọi người phần lớn chỉ có hơn ba mươi tuổi.

Hắn sinh ra ở trong đêm đen, chưa từng thấy qua ánh sáng. Hắn vì để nhìn thấy phong cảnh ban ngày, mặt trời lên cao trong truyền thuyết, trời xanh mây trắng tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, mới kiên định trên con đường tu luyện.

Hình bóng của một nữ tử đột nhiên hiện lên ở trong đầu hắn.

Bản thân mình là vì ánh mặt trời, hay là vì hướng về một nữ tử giống như ánh mặt trời kia??

“Cho nên ta đã lựa chọn lửa, nham hỏa giả Uke. Đáng tiếc, ta vừa mới mới vừa đột phá, nếu cho ta thêm một chút thời gian...”

Ầm vang!!

Bầu trời nhanh chóng bốc cháy, hóa thành một loạt áng mây lửa ráng đỏ chồng lên nhau. Bầu trời đen kịt nhanh chóng được nhuộm đỏ vàng từ trong đen tối.

Uku nắm vào hư không, nham thạch trong mặt đất nhanh chóng bị hòa tan, hóa thành một người khổng lồ dung nham thật lớn.

Oanh!

Ánh lửa nhanh chóng bốc lên tận trời, thân hình dung nham to lớn phóng lên cao, hình thể cao đến vài trăm thước, nhìn giống như người khổng lồ trong thần thoại viễn cổ vậy.

Hắc Lao Đại Đế Birch đứng ở trước vương điện, mỉm cười nói: “Quỳ xuống, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Gương mặt thanh nhã của Nữ Hoàng Fedchyne lại rất bình tĩnh, cầm quyền trượng màu vàng trong tay, đầu đội mũ miện nạm ngọc bích, lẳng lặng ngồi ở trên vương tọa, hơi run rẩy nhắm mắt lại, “Vương quốc nhân loại Fedchyne sẽ không bao giờ diệt vong.”

Hắc Lao Đại Đế cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về bầu trời đen kịt phía xa, “Đây là...”

Rắc!

Một đạo ánh lửa tận trời đang điên cuồng tuôn ra.

“Hắc Lao Đại Đế Birch, ta muốn ngươi phải chết!!”

Uku gầm nhẹ, phảng phất muốn lấy phương thức như vậy để trút hết toàn bộ phẫn nộ.

Ầm vang!

Ánh lửa tận trời chiếu sáng vương điện hoa lệ trong đêm đen. Nữ Hoàng Fedchyne cầm quyền trượng nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, nhìn hai bên đang chiến đấu trong ánh lửa tận trời kia. Nàng nỉ non, nàng không sợ hãi tử vong, cũng không muốn trách móc nặng nề về việc Uku tự ý trở về.

Nàng bỗng nhiên run rẩy, tìm thấy một tờ giấy ố vàng.

“Lịch Ma Dược năm 971, ngày 3 tháng 7, ta lại lần nữa gặp được tiểu thư Millie của Vương tộc Fedchyne tại khu ổ chuột. Nàng đang giúp đỡ một số hài tử đáng thương. Trời ạ! Nàng cười, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho tới nay, ta bị nụ cười của một thiếu nữ chiếm đoạt, nàng quả thực rất đẹp! Nàng mỉm cười như là ánh mặt trời mà ta chưa bao giờ gặp qua, như là Thái Dương không gì sánh kịp kia, ấm áp đến mê người!”

“Ahhhh” như một người biểu diễn thơ ca đang ngâm thơ vậy. Vẻ mặt Nữ hoàng trở nên thâm tình, nàng đã không chú ý rằng chính mình đang rơi lệ.

“Tiểu thư Millie mỹ lệ như ánh mặt trời ! Uku ta chính là ngọn lửa bảo hộ mặt trời! Uku ta chính là Vương tử định mệnh của nàng! Uku ta nhất định bảo hộ nàng thành lập một đất nước lý tưởng!”

....

Thành Thánh Quang Dandis, bên cạnh tháp Thần Hi.

Thanh Đằng Địa Mẫu đang kiểm tra cho Hermes, thân thể nàng đột nhiên chấn động, hơi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, hình như nghe được tiếng khóc thút thít như có như không của chúng sinh, oán niệm bi thảm đang dần hội tụ.

Long Mạch đan vào mặt đất cho nên nàng có thể thấy được một cảnh tượng thảm thiết cuối cùng của vương đô Fedchyne.

Toàn bộ Vương đô biến thành một thâm cốc dung nham màu đen thật lớn.

Nữ hoàng Fedchyne đầu đội vương miện màu vàng đang ôm lấy thi thể của anh hùng Học Viện Hoàng Gia Uku, sau đó biến mất ở trong ngọn lửa vàng tận trời. Bọn họ giống như là hai con bướm mỹ lệ bay về phía mặt trời rực rỡ, đi về hướng vĩnh hằng.

“Cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi.”

Nàng trầm mặc một chút, hơi nhắm mắt lại, đứng tại thế giới Ma Dược, nắm chặt cánh tay của Hermes bên cạnh, “Nếu ta không thay đổi thể giới Hoang Cổ, hình thành nên ràng buộc giữa cường giả và phàm nhân, chắc chắn khi trận chiến tranh này kéo dài cho đến bây giờ, thế giới chúng ta có lẽ cũng sẽ...”

Lực phá hoại của một Thiên Đế thật sự quá khủng bố.

Nếu không ai có thể ngăn cản, bọn họ có thể dễ dàng hủy diệt một quốc gia. Đây cũng chính là lý do mà biên cảnh hai bên đều sẽ điên cuồng ngăn cản Thiên Đế phía đối phương buông xuống thế giới của mình.

Lúc này, vô số Chuẩn Đế và cường giả Truyền Kỳ vì gia đình mà đang chiến đấu hăng hái nơi tiền tuyến đều không thể nghĩ tới, những Quân Chủ Đại Đế Sử Thi cổ xưa kia lại động thủ đối với phàm nhân trên mảnh đất của chính mình.

Trận đại nạn này triệt để bạo phát.

Nhưng lại dùng một loại hình thức khiến người ta khó có thể tượng tượng được.

Không phải kẻ địch từ thế giới khác, mà là quân chủ đại đế ở chính nơi này, đã khởi xướng lên trận đại hủy diệt này.

“Khóc đi, không có đúng hay sai, chỉ là do các ngươi nhỏ yếu mà thôi.”

Hắn yên lặng bước đi trên đại lục.

Một vương quốc của loài người rất nhanh liền bị diệt vong, vô số người chết và bị thương, tuy chỉ là một tiểu quốc nằm sát biên giới, nhưng vẫn tạo ra một cơn sóng gió rất lớn truyền đi, nghe nói ‘Hắc Lao Đại Đế’ cũng bị một ít vết thương nhẹ, đang vội vã chạy tới quốc gia khác.

Ngay lập tức, mọi người trên khắp lục địa đều cảm thấy bất an, máu tươi bao trùm tất cả mọi nơi.

“Chúng ta sắp diệt vong rồi, tất cả các quốc gia đều sẽ bị hủy diệt!”

“Không có bất kỳ một vị Quân chủ Đại đế nào xuất hiện cả, bọn họ đều im lặng…”

“Chúng ta không muốn chết!”

“Vị Thần cung phụng vĩ đại ơi!”

Cùng lúc đó, vô số tín đồ của Quang Minh Giáo Hội cũng đang cầu xin, đau thương kêu gào, khẩn cầu Thần trí tuệ Hermes vĩ đại tới cứu vớt bọn họ.

-----

Bình Luận (0)
Comment