Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 444: Tội Lỗi Của Phàm Nhân

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 444: Tội Lỗi Của Phàm Nhân

Đại giới Huyết vực.

Tiên Huyết Đế và Bromley đang lẳng lặng chơi cờ.

“Ta hình như nghe được tiếng khóc của chúng sinh. Đó là tiếng khóc bất lực, khẩn cầu sự trợ giúp từ Vương của bọn họ.” Bromley cười nói, “Giống như năm đó ta dùng dược tề chuyển hóa rất nhiều nhân tộc thành đại quân Bán Thú Nhân, sát nhập Vương quốc nhân loại.”

Tiên Huyết Đế nhàn nhạt nói: “Ngươi quá coi thường ta rồi, tuy rằng ta là người, nhưng bị thế nhân gọi là Tiên Huyết. Ở thời đại của ta, tay của ta đều là máu tươi, ngay cả ở Minh Giới ta cũng giết ra một mảnh máu tươi.”

Hắn biết đối phương đang kích hắn.

Ra tay bảo hộ các phàm nhân khắp thổ địa, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sau đó sẽ bị nhóm Quân chủ Đại đế xung quanh vây sát, nhưng đáng tiếc là đối phương tính sai rồi. Bởi vì trong những năm tháng dài đằng đẵng kia, hắn sớm đã sớm không còn xem trọng những điều đó nữa rồi.

Gió đen vờn quanh khắp mặt đất, một vị tôn chủ đại đế đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, đồng tử co rút lại.

“Hắc Lao Đại Đế Birch... đã chết?”

Bọn họ cảm nhận được hơi thở kia đã biến mất.

Dựa theo nhận thức của bọn họ thì vùng đất phía sau đã không còn Quân chủ Đại đế nào nữa, sao có thể có người ngăn được hắn chứ?

“Là ai đã giết hắn?”

“Có Quân chủ Đại đế cổ xưa nào đó tránh ở chỗ tối sao?”

“Chẳng lẽ, là Messiah Quân chủ Đại đế thần bí nhất kia?”

...

Từng đạo thần niệm va chạm, trao đổi với nhau.

Bọn họ cảm thấy thật không thể tưởng tượng được. Hẳn là không có Quân chủ Đại đế nào sẽ vì sinh linh thời đại này mà mạo hiểm để cho bản thân bị bọn họ đánh chết mới đúng.

Bọn họ đều là những đại đế cổ đại ngủ say mấy trăm năm, đối với thời đại trước mắt này, nói tàn sát liền tàn sát, không đến hai ba trăm năm thì sẽ khôi phục lại sự cường thịnh như hôm nay thôi. Tuy rằng có chút giãy giụa và do dự, nhưng để có khả năng thành thần thì phải tàn nhẫn. Dù sao trong những năm tháng dài lâu này, bọn họ sớm đã xem nhẹ sống chết của phàm nhân.

“Toàn bộ đã được định sẵn...”

“Đã không còn ai có thể nghịch chuyển thời đại này.”

Bọn họ lần lượt trao đổi, dự định sẽ phái ra một số tôn chủ đại đế đi tiến hành tra xét chân tướng.

“Ta đi thôi, tra xét một chút xem ai đã động thủ với chúng ta.” Thương Bạch Vương mở miệng, hắn là một khô lâu vương, trên người khoác chiến giáp.

“Ta cũng đi, thời đại này thuộc về chúng ta, chúng ta tương đối quen thuộc.” Nữ đế Kaguya cũng lên tiếng. Nàng là Nữ đế của Vương quốc phàm nhân đương thời, cuộc đời của nàng có thể viết thành truyền kỳ.

“Ta cũng đi.” Ứ Hắc Quân chủ Đại đế Mercuria cũng đi ra. Hắn rất bình tĩnh, đôi mắt mang theo máu tươi, đây là một vũng nước bùn màu đen khủng bố, hoàn toàn không có hình người. Hắn đã dùng ma dược để thay đổi hoàn toàn bản thân.

“Ta cũng đi.” Đại Đế Bán Thú Nhân Phero mở miệng.

Oanh ——

Rất nhanh đã có bốn Quân chủ Đại đế bay về phía sau trạm gác.

Dưới bầu trời đen nhánh tối tăm, trên vùng núi màu đỏ sậm, bọn họ thấy được cảnh đầy máu me của cuộc tàn sát trước đó, nhìn thấy từng khối thi thể rách nát của một vị cường giả Chuẩn Đế Truyền Kỳ tại vọng tháp.

Mặt đất đầy rẫy máu tươi và sự tĩnh mịch.

“Chúng ta chia nhau ra tìm đi, liên lạc khi gặp được gì đó.”

Bọn họ nhanh chóng tách ra.

Nữ đế Kaguya không có đi tìm kiếm, mà là sau khi chờ mọi người rời đi thì yên lặng đi tới trước vọng tháp, ngồi xuống. Nữ tử này mới hơn ba mươi tuổi, có phong thái xinh đẹp thành thục, nàng lẳng lặng nhìn không trung, lấy một chai rượu ra rồi lẳng lặng uống.

“Chúng ta, thật sự muốn...” Bỗng nhiên, Thương Bạch Vương trầm mặc một chút, đi ra từ trong bóng tối.

Nữ đế Kaguya kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn cũng không có rời đi, cũng ở trầm mặc một chút, nàng uống một ngụm rượu rồi đưa cho hắn, “Chúng ta đã không thể lựa chọn...”

Ứ Hắc Đại Đế cũng đi ra từ trong bóng tối, nhìn hai người.

Bọn họ ngơ ngẩn nhìn nhau, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười rộ lên.

“Ngươi cũng không hạ thủ được?”

“Đó đều là con dân của ta.”

Ai cũng không nghĩ tới bọn họ là Quân chủ Đại đế của thời đại này, quen thuộc địa hình và nhân mạch của thời đại này nhất, đều không lựa chọn tìm kiếm mà là cố ý buông tha.

Bọn họ lại đợi trong chốc lát, người cuối cùng là Quân chủ Đại đế Bán Thú Nhân Phero cũng không thấy trở về. Hiển nhiên, hắn chân chính muốn tàn sát thời đại này, đứng chung một chỗ với những đại đế cổ đại kia.

Ứ Hắc Vương đi tới, một vũng nước bùn màu trắng tiếp nhận bình rượu, uống cùng hai người.

“Các ngươi nói.... Nếu như chúng ta cũng ngủ say lâu như bọn họ thì có thể sẽ giống như bọn họ hay không...” Đột nhiên, Thương Bạch Vương nói: “Chúng ta cũng sẽ sa đọa, ngươi đã nghe nói qua về đoạn lịch sử xa xôi của thế giới Hoang Cổ kia chưa? Đạo Trường Sinh, một người ngăn cản Đại La Thiên.”

“Ừm? Trên thế giới này, không có đúng sai.”

“Chỉ có mạnh yếu mà thôi.”

Ba người trò chuyện, bọn họ không có đi ngăn cản, cũng không đi hỗ trợ, chỉ là lẳng lặng tránh ở trong góc, chờ đợi một cách yếu đuối. Đây là điều duy nhất mà bọn họ có thể làm được, muốn bọn họ trả giá sinh mệnh, lấy trứng chọi đá, bọn họ không làm được, bọn họ không muốn được xưng là anh hùng rồi từ bỏ sinh mệnh.

Uống uống rồi lại uống, đột nhiên một lượng lớn nước mắt màu xám trắng chảy ra từ hốc mắt của Ứ Hắc Đại Đế Mercuria, nhìn có vẻ quỷ dị mà âm trầm.

“Là ta sai... toàn bộ đều là do ta sai...” Mercuria ngẩng đầu lên uống rượu rồi cười thảm.

“Mercuria đại đế, ngươi bình tĩnh lại một chút!!” Nữ đế Kaguya nhận ra có chút không đúng, hình như có một chút chân lý tín niệm của đối phương bị tan vỡ, đang rơi vào trầm luân và tuyệt vọng. Điều này thực sự rất khủng bố, vì đã có rất nhiều người không gượng dậy nổi. Nàng đang thử ổn định cảm xúc của đối phương.

“Là ta sai... Chính là ta sai...” Nước mắt của Mercuria chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, vị đại đế này khóc rất thê lương, “Ta trấn áp thời đại này, cũng trấn áp các ngươi, vô địch khắp cả thiên hạ, năm đó ta đã nói thần phục ta, thời đại này thuộc về ta, nhưng ta lại không ngăn cản được bọn họ...”

Hắn lớn tiếng nghẹn ngào kêu rên.

“Là ta, là ta.... Ta thật sự quá yếu!!”

Hắn khóc lóc thảm thiết.

Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của đống nước bùn màu trắng này.

Có sinh linh nào đó đã vô thanh vô tức tới gần ba Quân chủ Đại đế bọn họ?

Bọn họ chính là đại đế...

Hắn dại ra, chậm rãi xoay người.

Một vị Thần linh áo trắng cầm Thánh Kinh trong tay, nhìn như là một Thần quan bình thường không có khí tức, phảng phất một người cha nhân từ, “Mỗi người đều có tội, hướng Thần cầu nguyện, Thần sẽ khoan thứ, Thần sẽ tiếp nhận nguyện vọng của các ngươi, Thần sẽ cứu vớt chúng sinh.”

Đây là kinh văn cầu nguyện bên trong《 Sách trí tuệ 》.

Mercuria giống như một đứa trẻ đang sụp đổ, chết lặng vài giây, đột nhiên quỳ xuống, phảng phất một tín đồ đang cầu nguyện ở trong giáo đường vậy. Hắn bắt đầu hát lên thánh dao và cầu nguyện, “Thần Vạn năng, ta đã cô phụ ân điển của ngài, dùng trí tuệ mà ngài ban tặng đi thực hiện những tội ác của thế gian...”

-----

Bình Luận (0)
Comment