Thời đại Chư Thần, năm 121.
Huyết Tộc Giáo Hội dụ dỗ Thánh Nữ của Tất Hắc Giáo Hội sa đọa, dẫn một lượng lớn giáo đồ và con dân tín đồ trốn chạy, khiến cho Thần Tất Hắc giận dữ.
Trận chiến giữa các Chư thần lại bộc phát lần thứ hai!
Thậm chí ngay cả thế giới Hoang Cổ cũng bị liên lụy. Chiến tranh giữa hai giới lần thứ hai tiến vào thời kỳ khẩn trương, thương vong vô số!
Thời đại Chư thần, năm 133.
Chiến tranh hai giới lại bùng nổ lần nữa, khiến cho người người sợ hãi, máu tươi vẩy đầy mặt đất.
Vô số Đại Đế thiên kiêu cổ đại ngã xuống, thậm chí đã đến gần một nửa.
Trận chiến tranh này quá thảm thiết.
Trong đại giới Huyết vực.
Nhân tộc Hư Vi, Phần Đằng, tất cả đều đã ngã xuống, hoàn toàn hóa thành hương hỏa.
Thậm chí ngay cả Đấu Chiến Thần, Lôi Đế cũng không chỉ sống lại một lần, đã dần dần mất đi bản thân.
“Giết bọn họ! Đoạt lấy năng lượng tử vong của bọn họ! Một vị Đại đế, đủ để cho chúng ta tiến thêm một bước.”
“Đoạt lấy đất đai, đoạt lấy con dân của bọn họ!”
Đây là một trận chiến tranh vị diện cực kỳ thảm thiết.
Hai bên đã không còn sợ hãi tử vong, bọn họ chém giết chẳng qua là để tích lũy hương hỏa tín ngưỡng cho chính mình.
Thời khắc kết thúc đối phương chính là lúc kẻ đó không sống lại được hoặc sống lại quá chậm!
Nhưng bách tính tầng dưới chót lại không cảm giác được chút chiến loạn nào cả, vẫn an cư lạc nghiệp như cũ, thảo luận về chiến tranh chư thần, xem xem ai thắng ai vong.
...
Những đồng lúa chín vàng xẹt qua xe lửa, thỉnh thoảng sẽ có một đám bù nhìn.
Hai thiếu nữ mặc váy dài màu trắng ngồi bên cửa sổ trên xe lửa, nhìn đầy khí chất thục nữ, làn da non mịn, vô cùng mỹ lệ bắt mắt.
Tiểu hồ ly nói: “Oa! Chỉ mới qua hơn một trăm năm ngắn ngủi mà đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất, ra đời xe lửa, máy hơi nước, các đại chức nghiệp giả... Hình thành nên thời đại luyện kim theo phong cách thời Trung cổ như lời lão sư đã nói, cuộc sống của bình dân cũng vô cùng tiện lợi, thậm chí còn vượt qua thời đại phi thuyền của Luyện Kim Đại Đế.”
“Bởi vì cường giả đã bắt đầu suy nghĩ cho phàm nhân.”
Manh Muội nhàn nhạt nói: “Giống như thế giới Hoang Cổ vậy —— Chúng thần suy nghĩ cho cuộc sống hàng ngày của bách tánh! Thiên thần giúp đỡ việc trồng trọt, thi vân bố vũ... Một khi thời đại Ma Dược bắt đầu trợ giúp phàm nhân thì sẽ một lần nữa phát triển máy móc luyện kim, đương nhiên sẽ phát triển thành như vậy.”
“Nhưng mà mấy năm nay, đánh rất thảm thiết đó.”
Trên xe lửa có hai thiếu nữ ngồi. Hồ Hải Hàn cầm lấy một tờ báo của sáng nay, trên đó là chi chít những chữ nhỏ, “Thần Phong Võ Giả của Giáo Hội Phong Võ Giả năm đó đã từng trò chuyện với chúng ta cũng đã chết.... Trên báo viết, Hỏa Diễm Nhân Giáo Hội đang giằng co với Huyết Tộc Giáo Hội, bộc phát chiến tranh. Cự Nhân Giáo Hội khởi xướng khiển trách thanh minh, kêu gọi hòa bình! Từ chối chiến tranh!”
Trên mặt báo có viết nhiều chính sách và sự kiện khác nhau.
Đột nhiên, có hai thanh niên tóc vàng thân mặc âu phục quý tộc ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được đi tới gần, “Hai vị đại tiểu thư quý tộc xa nhà, mọi người cũng đi tới Thành Thánh Quang Dandis sao?”
Vẻ mặt Manh Muội đen lại.
Chiếc xe lửa này còn có thể đi nơi khác à?
Hai người bọn họ mỉm cười, nho nhã lễ độ, “Tháng sáu là khai giảng, chúng ta đang đến học viện ‘Thánh học giả ’ báo danh. Chúng ta tới trước là để nhận thức thêm về phong thổ của tòa đô thị truyền thuyết này.”
Có thể thi đậu học viện “Thánh học giả” thì đều là tinh anh, thật sự có vốn liếng để khoe khoang.
“Thúc thúc của chúng ta ở khu Vicaria thứ bảy của Dandis, có chút ít quyền thế, nhóm thế lực ngầm đều gọi là Bạo Nộ Vệ Tư... Nếu hai người muốn ở tạm, cần trợ giúp...” Bọn họ vội vàng mở miệng.
Nhưng Manh Muội chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rất lạnh lùng đuổi bọn họ đi.
Qua mấy giờ đã tới ga tàu hỏa, các nàng xách theo rương da màu đỏ xuống xe.
Các nàng rất nhanh đã tiến vào Thành Thánh Quang Dandis, hai bên là đèn đường, lộ ra phong cách Châu u thời Trung cổ, thậm chí còn có một số xe hơi luyện kim dừng ở hai bên. Các nàng đi tới tổng bộ của Quang Minh Giáo Hội.
“Chúng ta không có cách nào để ngăn cản chiến tranh, chỉ có thể bảo vệ bình dân.” Manh Muội đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên, rất nghiêm túc đeo bao tay màu đen vào, đem tờ báo vo thành một đống rồi ném vào trong thùng rác, “Cơ hồ tất cả Thần đều tham chiến, ngoại trừ Thần Hermes bảo hộ chúng sinh.”
Trên thực tế, có một số Thần bởi vì tử vong quá nhiều, tử vong sáu bảy lần, cho nên đã hoàn toàn đánh mất bản thân, trở thành tồn tại hoàn mỹ mà chúng sinh hy vọng, vứt bỏ chiến tranh, bảo hộ bình dân của Giáo Hội.
Nhưng mà thời điểm bọn họ mất đi bản thân, hóa thân thành tồn tại kiện toàn thì đã đánh mất nhân tính, nháy mắt liền bị các thần khác hợp lực lại giết chết, sau đó chia cắt tín đồ.
Đây dường như đã thành một quy luật bất thành văn.
Chỉ có Thần cường đại hoàn mỹ —— Hermes, khó có thể ra tay, mới không bị đào thải trong lòng bàn tay của bọn họ.
Những Quân chủ Đại đế đó đều là lão quái vật, thông minh muốn mạng, làm như vậy cũng là điều đương nhiên.
“Nhưng vậy thì sao? Chính bọn họ cũng đang trầm luân, chết thêm vài lần nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ mất đi bản thân, liền hoàn toàn trở nên thiện lương.” Vẻ mặt Manh Muội rất nghiêm túc, “Hương hỏa đúng là có độc mà... Hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua, ta cũng đã thu thập đủ một phần năng lượng để thành Thần.”
“Lão sư?”
Tiểu hồ ly kích động lên, “Người muốn thành thần sao?”
Lúc này, phía sau phòng truyền đến một giọng nói, “Ồ? Ngươi muốn thành thần?”
Một trận gió thổi tới, cửa mở ra.
Bên trong cánh cửa của Quang Minh Giáo Hội vẫn là hình ảnh quen thuộc năm đó, một nam một nữ ngồi ở bàn đọc sách học tập, Medusa và Hermes đang nghiêm túc thảo luận.
“Ngươi không muốn ta thành thần?” Thanh Đằng Địa Mẫu nhìn Medusa.
“Ta không quan tâm.”
Medusa rất bình tĩnh, cúi đầu viết, cũng không ngẩng đầu lên, “Mấy năm nay, ta thật sự rất thỏa mãn. Ngươi biến Bách Hiểu Sinh trở nên cường đại hơn, ta thực sự rất thích. Có đồng đạo có thể cùng nhau suy đoán theo đuổi chân lý, có chiến hữu để có thể cùng nhau luận bàn khiến ta rất vui vẻ.”
Những năm gần đây, nàng đã chiến đấu cùng với Hermes, không ngừng luận bàn.
Kết quả có thắng có thua, dù sao đây cũng không phải sinh linh trí tuệ chân chính, cũng không phải là Đế Kỳ.
“Ngươi hiện tại cũng không muốn quản trận chiến tranh này sao?” Thanh Đằng Địa Mẫu bỗng nhiên mở miệng.
“Không cần nữa…. ta đã có được thứ ta muốn.” Medusa nói: “Ta muốn tín ngưỡng, Quang Minh Giáo Hội và Hắc Dạ Giáo Hội, đều xem như là....” Nàng nhìn về phía Hermes bên cạnh, “Ta lấy đi phần to, còn lại để cho chính bọn họ chém giết là được rồi.”
“Ta muốn đối thủ, liệu có người có thể tốt hơn Hermes toàn trí toàn năng này sao? Một mình hắn chính là toàn bộ đối thủ, trên người hắn đều có bóng dáng của Liễu Ôn Kiếm, Đạo Trường Sinh... Tựa như gặp được Đế Kỳ trong truyền thuyết kia, dù cho hắn không phải là Đế Kỳ chân chính, hay là Hermes chân chính.”
“Ngươi thật sự quá biến thái.” Manh Muội cười nói: “Thật sự bỏ được, vậy mà lại nguyện ý chia một nửa tín ngưỡng cho Hermes, cùng hắn đi tới, cùng trở nên mạnh mẽ.”
“Bởi vì con đường của cường giả rất tịch mịch.”
-----