Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 453: Chuyện Lạ

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 453: Chuyện Lạ

Sắc trời đã dần dần tối, nàng bỏ tiền để tìm một gian phòng trong nông cư hẻo lánh để ngủ. Ở trong phòng nhỏ, nàng ôm cánh tay của Messiah thúc thúc, hạnh phúc mà lâm vào ngủ say, nửa đêm, nàng bỗng nhiên muốn đi đại tiện.

“Đúng là phiền mà, cấp bốn mà vẫn phải ăn uống tiểu tiện.”

Nàng lăn ở trên giường vài vòng, nhìn cửa gỗ rung kẽo kẹt, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, phảng phất có một cái miệng lớn ăn thịt người đen nhánh.

“Phải đi ra ngoài một chuyến.” Sheila thắp lên một ngọn đèn dầu, vừa muốn đi ra khỏi cửa thì lại nghe được câu nói khiến lòng người hoảng sợ, “Ta chính là cường giả cấp bốn, hẳn là sẽ không sợ những phàm nhân bình thường đó...”

Nhưng nàng đã từng giúp cha kinh doanh thương đội, đi qua đại giang nam bắc, sớm đã dưỡng thành tính cảnh giác, do dự một chút liền nhìn về phía Messiah.

“Chỉ có thể tiến vào thân thể của thúc thúc một chút!”

Xôn xao ——

Cả người nàng nhanh chóng bay vào trong thức hải của người thanh niên kia.

Vốn dĩ nguyên thần trong thức hải của Messiah thúc thúc là Bách Hiểu Sinh. Hiện tại thức hải đã không còn nguyên thần, Messiah thúc thúc đem quyền hạn giao lại cho nàng, nàng có thể làm nguyên thần, tiến vào trong thân thể của Messiah, điều khiển vị Quân chủ Đại đế này.

Thậm chí ý định ban đầu của thúc thúc là để cho nàng trở thành Messiah Quân chủ Đại đế, thay hắn đi lại khắp mặt đất.

Dù sao thì đối với Hứa Chỉ mà nói thì đây chỉ là một cái lốp xe dự phòng siêu cấp mà thôi, không được xem là bảo bối gì cả, mà Sheila cũng là người lớn lên trong tầm mắt của hắn.

Nhưng mà Sheila lại rất quý trọng, cảm thấy chính mình không xứng trở thành Messiah Quân chủ Đại đế.

Đạp đạp!

Messiah Quân chủ Đại đế bước nhanh ra khỏi phòng.

Ngoài phòng im ắng, xung quanh là cây cối hoang vu, bên cạnh là đồng ruộng, có vẻ u ám của rừng núi hoang vắng.

“Nơi này tối quá.” Gió lạnh thổi qua sống lưng, nàng có chút sợ hãi. Dù sao thì nàng vẫn là con gái, khẩn trương tiến vào trong một cái bụi cỏ, đi ra từ thân thể của Messiah Quân chủ Đại đế, chuẩn bị vạch đai lưng ngồi xổm xuống...

Ô ô ô!

Bỗng nhiên lúc này, thanh âm nức nở thảm thiết truyền đến.

“Người nào? Buổi tối không ngủ được sao?”

Sheila nhanh chóng tiến vào thân thể của Messiah, thân hình bỗng nhiên chợt lóe đi vào trong bụi cỏ đen nhánh tĩnh mịch, thấy được một ngọn đèn dầu đang sáng trong phòng.

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ bằng giấy trắng, có thể nhìn thấy bóng dáng của một đám nữ tử, cầm thiết chùy và búa, đang cười lớn, vô cùng dữ tợn, đè đầu của một thiếu nữ mỹ lệ xuống.

“Đây là...”

“Quả nhiên có kẻ xấu!”

Sắc mặt nàng ngưng lại, trong cửa số giấy, thân thể của mấy nữ tử phàm nhân đang thét chói tai kia bỗng nhiên nổ tung.

Đối với kẻ sát nhân như vậy, nàng sẽ không nhân từ nương tay. Vội vàng vào nhà, kê lại bộ bàn ghế màu đỏ có khắc hoa văn và đèn dầu lại. Ở trong đám thi thể kia có một nữ hài đang run bần bật, cuộn lại ở trong góc, đôi mắt mở lớn tràn đầy khủng hoảng, hắn là đã bị dọa cho choáng váng.

“Ngươi không sao chứ?” Sheila hỏi.

“Ta..”

Ô oa!

Thiếu nữ khóc lớn, nhào vào trong lòng ngực của Sheila, khóc đến mức lê hoa đái vũ.

“Không sao, không sao...” Sheila vỗ lưng nàng, an ủi. Thân thể cô gái này mềm như bông, cảm giác thật tốt, cho dù là Sheila cũng có chút ghen ghét. Nàng luôn cho rằng sau khi mình tu luyện đã xem như là rất xinh đẹp rồi.

Nhưng so ra thì còn kém mỹ thiếu nữ tay trói gà không chặt này.

Nàng thật sự quá đẹp, gương mặt hồ ly tinh, lại mang theo sự thanh thuần lãng mạn, quả thực là tạo vật hoàn mỹ nhất. Thậm chí nếu so với những nữ Thiên Đế mà nàng từng gặp qua, dù có là Thanh Đằng Địa Mẫu thì cô gái này cũng không thua kém.

Phải biết rằng, nàng ta chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Nàng hiện tại là Messiah Quân chủ Đại đế!

Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng đây chính xác chính là một phàm nhân bình thường tay trói gà không chặt, không có bất luận kẻ nào có thể ngụy trang ở trước mặt Messiah Quân chủ Đại đế, trừ khi là Thần linh.

Nàng chỉ là một phàm nhân!

Vậy là lại có dung mạo có thể so được với Thiên Đế!?

Sao lại có phàm nhân hoàn mỹ như vậy? Hơn nữa, nàng không hề cảm nhận được bất kỳ sự tà ác nào từ đối phương, chỉ thấy sự thiện lương, thông minh, mỹ mạo. Nàng ta mang toàn bộ ưu điểm hoàn mỹ nhất của một cô gái, là thiếu nữ hoàn mỹ nhất trên thế giới, tinh xảo như đồ sứ.

“Dường như muốn đập vỡ nàng.”

Đều là nữ nhân, Sheila cũng không nhịn được sinh ra cảm giác ghen ghét, nhưng nàng vội vàng phản ứng lại, kiềm chế những ý nghĩ kỳ lạ kia lại.

Sheila vội vàng thu liễm cỗ cảm xúc khủng bố kia.

Ánh mắt nàng đảo qua, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đồ đạc bằng gỗ đỏ cực kỳ tinh xảo, lúc này lại nhuộm đầy máu tươi. Nàng nhìn thi thể của mấy người phụ nữ vừa mới bị giết chết trên mặt đất.

“Là ba người các nàng, nhưng sao bọn họ có thể giết người được?”

Lúc trước, Sheila vào thôn đã từng gặp qua ba người bọn họ. Họ là người dân trong thôn này.

Nàng hàn huyên vài câu với nữ nhân trong phòng này. Nàng ta rất hòa ái dễ gần, vô cùng hiếu khách, hơn nữa còn mời mình ở lại, hoàn toàn không giống như là kẻ sát nhân khủng bố âm thầm giết người, chuyên môn giết nữ hài đi ngang qua.

Rầm!

“Xử lý xong rồi lại nói tiếp.” Nàng duỗi tay qua, nhiệt khí phát ra, thi thể liền bốc hơi trong nháy mắt, hủy thi diệt tích.

“Ngươi tên là gì?”

Sheila mang theo cô nương trở lại phòng, đi ra từ thân thể của Messiah Quân chủ Đại đế, nhìn nàng.

“Ta gọi là La Thải Vi, là lữ khách từ nơi khác, không nghĩ tới nơi này lại có những nữ nhân đáng sợ như vậy. Lúc đầu thu lưu thì họ cũng đối với ta khá tốt, ta cũng cố gắng báo đáp họ, nhưng không nghĩ tới các nàng ấy lại lấy giết người làm thú vui..”

La Thải Vi là một Đại tiểu thư không rành thế sự, đáng yêu cao gầy, đang lộ ra sự sợ hãi khiếp đảm.

Lúc nàng nhìn thấy Sheila đi ra từ trên người thanh niên, biến thành hai người thì nhịn không được mà sùng bái kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, ngươi là tiên nhân sao?”

“Ngươi có thể cho rằng như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm, ba người chúng ta ngủ một cái giường đi.” Nàng lôi kéo La Thải Vi cùng đi ngủ, nói: “Nữ hài tử như ngươi sao lại không cảnh giác chút nào vậy? Khó trách gặp phải người xấu, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về nhà?”

Không có ác ý,

Là một phàm nhân,

Thiện lương đáng yêu ngây thơ.

Sheila vẫn mang theo sự cảnh giác như cũ, nhưng nhìn vào mắt nàng dần cảm giác được nàng ta không có che giấu, thật đúng là một người bình thường, là một thiếu nữ ngây thơ không biết che giấu tâm tư, hơn nữa còn tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn xuất thân là tiểu thư khuê các.

“Nhà của ta?”

La Thải Vi nghiêm túc nghĩ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự mê mang, xấu hổ nói, “Nhà của ta.... Ta... Ta không nhớ rõ....”

Sheila nhìn nàng, cảm thấy nàng không có nói dối.

“Chúng ta ngủ đi.” Nàng bỏ xuống tâm tư, nhìn thiếu nữ đơn thuần lãng mạn này, bỗng có một loại cảnh giác xuất phát từ nữ hài tử. Nàng vội vàng ngủ ở giữa, ngăn cách nàng ta và thân thể của Messiah.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sheila ngủ như chết, duỗi eo một cái, mở to hai mắt, phát hiện La Thải Vi vậy mà đã biến mất không thấy.

Toàn bộ phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

Sheila vội vàng đứng lên, đi ra ngoài phòng ở, phát hiện thân hình nhỏ xinh của La Thải Vi, đôi tay đang cầm thùng nước quét tước xe ngựa, nhìn qua có vẻ rực rỡ hẳn lên, “Tỷ tỷ, ta đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, ngài bình thường không thích sạch sẽ sao.”

Sheila có chút bất an nhìn nàng, “Ngươi không cần phải…chăm chỉ như vậy.”

-----

Bình Luận (0)
Comment