Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 494 - Chương 495: Tồn Tại Thần Bí

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 495: Tồn Tại Thần Bí

Thế giới này cực kỳ coi trọng các nhà khoa học!

Bất kỳ một vị thiên tài khoa học nào xuất hiện đều sẽ khiến cho vô số TV, truyền thông đưa tin, hơn nữa còn có đãi ngộ phong phú, được vô số nhà tư bản, tập đoàn tài chính, thậm chí là các quốc gia đầu tư. Trước mắt cũng là như thế.

Trong tiệm trà sữa.

Caroline ngồi bàn đối diện, đang trò chuyện với Hứa Chỉ.

Đột nhiên, đám thanh niên đang náo loạn ầm ĩ trước TV đột ngừng lại, mà đám người ngồi bên ở máy tính kia cũng nháy mắt đã không còn thanh âm, lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ người đều không nói mà cùng quay đầu lại đây, sắc mặt kích động mà phức tạp, phảng phất biểu tình gương mặt của mỗi người đều có thể trở thành diễn viên ưu tú nhất, có đầy đủ các loại biểu cảm từ cuồng nhiệt, kính sợ, hâm mộ, sùng bái và chấn động…

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn qua.

“Bọn họ, đang làm gì vậy?” Caroline giật mình, vội vàng bỏ trà sữa xuống, “Không phải là đám hay cướp bóc ở Tây Bộ đó chứ! Cửa hàng này chẳng lẽ sắp bị bắt làm con tin? Nhà ta rất nghèo! Không cần phải đánh cướp ta đâu!”

Hứa Chỉ lại nhìn chung quanh, vẻ mặt hơi động. Hắn đã từ “Laptop” kết nối internet của mình biết được toàn bộ câu chuyện.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung, “Khoa học kỹ thuật thật sự rất phát triển, phát triển quá nhanh. Không nghĩ tới, vệ tinh theo dõi cũng được lắp đặt ở một nơi xa xôi như vậy.”

Trên vách đá dung nham trên bầu trời có gắn một vệ tinh, kèm theo cameras nhân tạo, mạng lưới vệ tinh được kết nối đến tháp tín hiệu, hơn nữa còn kèm theo việc giám sát đường sá trong thành phố.

Keng keng keng!

Ngoài tiệm trà sữa đã bị vây lại, vô số ô tô dài mảnh của các đài truyền hình đã xuất hiện ở giao lộ, trên bầu trời là một phi hành khí dung nham đang phun khí đang bay qua bay lại, nhìn rất giống như một thành phố được cơ giới hóa trong phim khoa học viễn tưởng.

Nhóm người đang náo loạn ở trước TV bỗng nhiên hét lên.

“Á! Trời ạ! Khó có thể tin được! Levis tiên sinh muốn đối thoại với tiệm trà sữa của chúng ta!”

“Mau trang điểm, chúng ta muốn lên TV!”

“Cảm tạ mụ mụ! Cảm tạ phụ thân! Đây chính là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời của ta!!”

Bọn họ thật sự không biết phải làm sao, bỗng nhiên không biết là ai dẫn đầu, bắt đầu trang điểm lại. Vì thế, một đám người lập tức nhanh chóng lấy ra một chiếc gương nhỏ, bắt đầu sửa sang lại quần áo và đầu tóc.

Hứa Chỉ liếc bọn họ, có chút không biết nói gì: “...”

“Trời ạ? Đây... Đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng nhìn thiết bị camera bay nhanh ở bên ngoài, cùng với vô số người đi lại và các loại máy bay không người lái, đầu óc Caroline đã trở nên trống rỗng, “Ở gần đây xảy ra cướp ngân hàng? Hay là tội phạm giết người đang trốn ở chỗ này?”

Một giọng nói truyền đến từ phía xa.

“Chào mọi người! Đây là Đài truyền hình Trung Ương Phương Tây Veolia, ta là người chủ trì Kani, sẽ đưa đến thông tin mới nhất về người đàn ông thần bí này cho mọi người. Trường bào màu đen nhìn rất huyền huyễn và cổ điển, phảng phất là trang phục của thế giới khác vậy. Dáng vẻ thanh tú tuấn lãng...”

Một người chủ trì trung niên mặc âu phục màu đen, cầm microphone, vẻ mặt không kìm được sự hưng phấn.

Caroline giật mình, cảm thấy không thể tin nổi mà quay đầu lại: “Tìm ngươi sao? Ngươi là con một của Đại tài phiệt? Không đúng, không đúng! Đại tài phiệt cũng không có khả năng hưng sư động chúng như vậy! Chẳng lẽ ngươi là con riêng của Levis tiên sinh?”

Một đám đài truyền hình đang điên cuồng quay xung quanh, lại vô cùng tự giác không hề tiến vào. Bọn họ chỉ quay chụp phía xa bên ngoài tiệm trà sữa, rất hiểu lễ phép. Người phụ trách “Viện nghiên cứu siêu cấp” dẫn đầu tiến vào.

“Là Kenny!” Sắc mặt Caroline đã không còn bình tĩnh nổi.

Đây là thần tượng của mình —— Đệ tử tâm đắc của Levis tiên sinh, cũng là người phụ trách tối cao, và là người thừa kế của Viện nghiên cứu siêu cấp.

Lần này, Caroline càng thêm xác định về thân phận con riêng này.

“Xin lỗi đã quấy rầy cuộc nói chuyện của tiên sinh và nữ sĩ, ta có thể ngồi xuống đây không?” Kenny lên tiếng, là một người trung niên nho nhã lễ độ, mang đến cho người ta một loại cảm giác quý tộc ôn hòa.

Hứa Chỉ gật gật đầu.

Kenny thản nhiên ngồi ở đối diện. Đây là một bàn bốn người, Caroline ngồi đối diện Hứa Chỉ, Kenny tất nhiên là ngồi ở bên cạnh Caroline.

Caroline lập tức sợ tới mức cả người hơi run, vội vàng làm bộ tùy ý cầm ly trà sữa lên, giống như người qua đường. Nàng đột nhiên cảm thấy cả đời lại rất bình thường, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, sau đó uống uống trà sữa. Hiện tại bỗng nhiên lại giống như đang sống ở trong những cuốn tiểu thuyết kia vậy, thật sự rất kỳ quái.

Hứa Chỉ yên lặng, liếc mắt nhìn đài truyền hình và truyền thông đưa tin ở bên ngoài một chút, rồi lại nhìn về phía Kenny nho nhã lễ độ đang ngồi ở đối diện, “Có thể nói rõ mục đích đến đây không?”

Xoạt!

Xoạt!

Nhiều phương tiện truyền thông đang quay chụp bên ngoài qua bức tường bằng kính trong suốt của quán trà sữa.

“Lão sư Levis của ta muốn đối thoại với ngài.” Kenny đặt một chiếc máy tính xách tay màu đen lên bàn, mở màn hình lên. Đầu bên kia chính là Levis, lúc này không biết đã bao lâu hắn không tắm rửa rồi, tóc tai lộn xộn, cả người bẩn thỉu, đang ở trong một hang động âm u, xung quanh là một số linh kiện máy móc.

Hứa Chỉ nhìn lão nhân đầu tóc trắng xóa đáng kính này.

Hắn cống hiến cả đời mình cho khoa học kỹ thuật và văn minh xã hội loài người. Hắn có trí tuệ vô tận, có hùng tâm tráng chí, nhiệt huyết cuồng vọng, thậm chí còn muốn đấu tranh cho số phận của mình. Hắn muốn lấy năng lực của bản thân, không ngừng đẩy mạnh văn minh phát triển, và hắn đã làm được!

Nói rằng toàn bộ thời đại này là thuộc về Levis hắn cũng không quá.

“Lịch sử loài người vẫn luôn phát triển... Chỉ có hắn vẫn mang dáng vẻ thiếu niên năm đó.”

Cổ họng Levis phát khô, nhìn sự tồn tại vĩ đại đang lẳng lặng ẩn giấu ở trong tiệm trà sữa của thế giới này. Toàn bộ năm tháng phát triển của con người dường như chưa bao giờ lưu lại dấu vết ở trên người đối phương.

Đối phương dường như tượng trưng cho vĩnh hằng.

Trầm mặc trong chốc lát, Levis phát ra giọng nói khát vọng,

“Có thể nói cho ta ngươi là ai hay không? Ngươi đã ở trong xã hội loài người này bao lâu rồi? Nhân loại... tại sao lại có?”

Bên kia màn hình, Levis nhịn không được nhỏ giọng hỏi, run rẩy.

Đây là nghi hoặc mà cả đời hắn theo đuổi, ma chướng lớn nhất trên con đường tìm kiếm khoa học. Tại thời khắc mà hắn một hơi hỏi ra toàn bộ nghi vấn tích tụ mấy năm nay, hắn tựa như một lão nhân đang than khóc, hai tròng mắt hiện lên đầy sự sợ hãi và không thể tin tưởng.

Thời khắc mà một câu kia xuất hiện...

Toàn bộ người trước TV đều dại ra.

Bao gồm cả người đang còn trang điểm, õng ẹo tạo dáng phía xa, kể cả Caroline, Kenny...

Xã hội loài người lâm vào oanh động.

Hứa Chỉ chỉ lẳng lặng nhìn Levis, phảng phất toàn bộ nhân loại đều không bằng một mình hắn, cười nói: “Ba vấn đề kia... Ngươi cho rằng sẽ là thế nào?”

Levis trầm mặc một chút, run rẩy nói ra thắc mắc năm đó: “Ngài là Thần... Thần linh... Ngài đang tồn tại ở trong toàn bộ lịch sử xã hội loài người. Nhân loại vì ngài mà xuất hiện... Suy đoán của ta có đúng không?”

Xoát!

Bên ngoài tiệm trà sữa, vô số chiếc xe và quần chúng đều trở nên yên tĩnh lại.

Khi toàn bộ nhân loại đang có nguy cơ diệt sạch thì Levis lại dò hỏi ngờ vực của mình đối với một kẻ thần bí trong tiệm trà sữa, khiến cho mọi người trước TV đều phải mở to mắt, không dám tin tưởng.

-----

Bình Luận (0)
Comment