“Ngươi có lẽ rất là cô đơn đúng không, không có người nghe về khoa học của ngươi, mấy năm nay ngươi quả thật là đã chịu khổ.” Hứa Chỉ nhàn nhạt uống một ngụm trà sữa.
“Ta nói với ngài!! Đề tài của ta, mấy năm nay rốt cuộc cũng có thành quả rồi!”
Nàng kêu to lên.
“Còn nhớ chủ đề mà năm đó chúng ta đã nói không? Văn minh siêu phàm và văn minh khoa học... Cùng với chủ nghĩa anh hùng cá nhân! Loài người chúng ta không thể tu luyện nhưng chúng ta có thể điều khiển máy móc… Mà đề tài của ta lại không giống với bọn họ, bọn họ điều khiển máy móc còn ta muốn khống chế sinh mệnh! Nghiên cứu khoa học sinh mệnh!”
Nàng chỉ vào một con chuột gió nhỏ trước mắt, mừng rỡ như điên, “Ahh!! Ngài xem... là một sinh mệnh rất đẹp nha! Ma hạch của bọn chúng tương đương với bộ não của chúng. Một khi hiểu được cấu tạo của ngôn ngữ C thì sẽ hiểu rõ được ý thức hợp thành của chúng! Nhưng trước mắt loài người chúng ta còn rất khó để có thể minh hiểu được, nếu không thì đã có thể viết lại bộ não, thần kinh, hình thức vận động của bọn họ, cải tạo đầu óc bọn họ giống như là một chương trình...”
Hứa Chỉ gật đầu.
Từ sau khi con chip có được ý thức, nó liền biến một con chip tinh thế bát giác, sinh ra biến dị, tương đương với việc ra đời linh hồn. Dù ngay cả người sáng tạo là Hứa Chỉ cũng không thể đọc hiểu hết được.
Đây là mị lực của sinh mệnh không ngừng diễn biến.
“Tuy là chúng ta không thể đọc hiểu đầu của bọn chúng, nhưng ta có thể tìm được sự cộng hưởng!” Nàng khoe khoang và chỉ vào con chuột gió nhỏ, “Ta không nghiên cứu máy móc, ta dùng một đoạn ngôn ngữ C riêng biệt, gần giống với thôi miên, không ngừng gia tăng bộ não của nó, cuối cùng viết lại trong óc nó một ‘chương trình’, khiến cho ma thú nghe lời ta chỉ huy.”
Nàng mở miệng.
“Đứng lên.”
Con chuột gió nhỏ liền đứng lên.
“Chạy đi!”
Con chuột gió liền chạy xung quanh gian phòng.
“Phóng thích tốc độ!”
Con chuột liền phóng ra thiên phú của mình.
“Cái này??”
Hứa Chỉ có chút giật mình khi nhìn một cảnh này.
Hắn đã nhìn thấy gì? Hắn vậy mà lại nhìn thấy một nhân loại vô cùng nhỏ yếu đang chỉ huy một con ma thú cấp hai, cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng được. Nàng rốt cuộc đã nghiên cứu ra đồ vật quái quỷ gì vậy?
“Mỗi một giống loài đều có một ngôn ngữ C riêng biệt, đây là chuột gió... Để ta đọc cho ngài nghe!”
Nàng vô cùng cao hứng, đọc lên một đoạn ngôn ngữ kỳ dị, hơn nữa còn lấy ra một gậy kích điện nhỏ, có chứa số hiệu tần suất đặc thù. Nàng cho điện giật đối với cái trán của chuột gió, tựa hồ có thể lấy cái này để viết lại “Chương trình” trong đầu.
Hắc khoa kỹ!!!
Hứa Chỉ chấn động.
Các nhà khoa học hiện đại của nền văn minh máy móc đều nghiên cứu ứng dụng của thiên phú ma hạch, lấy đó để chế tạo máy móc cho bọn họ, đây là chiến giáp máy móc lãng mạn của bọn họ.
Bọn họ cũng đã giải mã được ma hạch, hiểu rõ thành phần cấu tạo.
Nhưng phương thức này tương đương với việc tháo rời máy tính từ máy chủ.
Mà cái của Caroline, không phải là tháo máy tính khỏi máy chú, mà là giống như hacker, đột nhập vào máy tính của đối phương! Cấy virus Trojan Horse vào! Khống chế máy tính của đối phương!
“Đây là một con đường hoàn toàn trái ngược với nền văn minh khoa học!”
Trong đầu Hứa Chỉ hiện lên một ý tưởng.
“Loại khống chế ngôn ngữ C đối với ma thú của ta gọi là khế ước!” Caroline mở miệng: “Chỉ cần niệm thần ngôn là có thể hạ khế ước! Phối hợp với công cụ số hiệu điện tín đặc thù để tiến hành cấy vào bộ não, là có thể ký kết khế ước với ma thú.”
“Đọc ngôn ngữ C, ký kết khế ước?”
Hứa Chỉ cả kinh, nhịn không được hỏi: “Như vậy, với ma thú cao cấp có ý thức cao thì sao?”
“Ngươi không hổ là người hiểu ta, hỏi đúng trọng điểm!”
Caroline vội vàng hưng phấn trả lời, “Những ma thú dưới cấp bốn không có trí tuệ thì có thể khế ước! Ma thú cao đẳng thì trừ khi bọn chúng tự nguyện buông bỏ chống cự, mở rộng đại não, nếu không thì căn bản là không có khả năng!”
“Đương nhiên, chúng ta có thể ký kết khế ước với ma thú khi chúng còn ở cấp thấp, rồi đào tạo qua cấp bốn, khi chúng có được trí tuệ thì cũng không có khả năng phản bội chủ nhân!”
Hứa Chỉ nhìn bà lão đầu bạc này, cảm thấy chấn động.
Con người có thể thức tỉnh hoàn mỹ một cách tự nhiên thật sự là quá ít, xác suất rất thấp chỉ có một phần trăm triệu. Hiện tại dân số loài người cũng không đến một trăm triệu, có thể ra đời ngẫu nhiên một người là Levis đã là vô cùng tốt rồi. Mà bản thân mình lúc ấy chú ý cô gái này là bởi vì nàng chỉ có một lỗi chip mạch não nên mới không thể thức tỉnh, người như vậy cũng không ít, nhưng sai một ly đi nghìn dặm.
Nhưng ngay cả như vậy, toàn bộ xã hội loài người cũng chỉ có mấy ngàn người là kém một chút thì thức tỉnh. Đây cũng được coi như là đám người thông minh nhất trong nhân loại.
Lúc ấy thấy nàng lải nha lải nhải, cảm thấy rất thú vị, nàng không thích nổi loạn, không thích máy móc, thích nghiên cứu sinh mệnh khoa học... Không nghĩ tới nàng lại cố chấp như vậy, dùng cả đời để nghiên cứu ra thành quả của đề tài nghiên cứu này!
Đúng là đã nhặt được bảo vật!
“Ngài xem! Thành quả nghiên của ta không tệ chứ? Lợi hại hay không!” Ánh mắt Caroline đã, thứ mà bà lão đầu bạc này mong đợi nhất chính là một lời khẳng định.
Hứa Chỉ biết nàng muốn theo đuổi cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều xem Levis là thần tượng, đến trường đọc sách, thi đậu đại học, theo đuổi con đường giống với Levis, sau khi thành niên cũng đắm chìm trong lĩnh vực khoa học.
Nàng hy vọng cũng có thể có được một câu khẳng định, mà khẳng định tối cao trên thế này chính là đến từ Thần linh siêu cổ đại... và người bạn đã tâm tình, ủng hộ và tin tưởng nàng trong tiệm trà sữa năm đó.
“Nghiên cứu rất lợi hại.” Hứa Chỉ cười nói.
Ánh mắt già nua của Caroline run lên, hốc mắt lập tức ươn ướt, nàng không ngừng lau nước mắt, “Hì hì, ta như vậy có được này xem là trước lúc chết có được vinh quang vĩ đại giống như Levis tiên sinh không?”
Hứa Chỉ nhìn Caroline già nua, đứng lên, nhìn đống sách dày đặc trên kệ sách, đánh giá nhà ở của nàng, là một mảnh lộn xộn, dù là nhà chết cũng không có lộn xộn như vậy.
Hứa Chỉ bỗng nhiên nói: “Caroline, ngươi còn muốn theo đuổi khoa học sinh mệnh nữa hay không?”
Caroline ngẩn ra, gật đầu thật mạnh, đôi mắt lóe lên dã tâm hừng hực, không che dấu chút nào, “Muốn!”
“Đây là nỗ lực cả đời của ngươi, ngươi xứng đáng có được.” Hứa Chỉ nhìn lão nhân đầu bạc trước mắt, bỗng nhiên đi lên phía trước, nhẹ nhàng khom lưng, hôn lên trán của nàng.
“Ta sẽ cho ngươi một đoạn thời gian...”
Nói xong, Hứa Chỉ đứng lên, xoay người rời khỏi phòng.
Caroline giật mình ngây ngốc tại chỗ, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán bị khẽ hôn, “Levis tiên sinh, hắn có danh xưng được Thần linh hôn trán...”
“Mà ta cũng...”
Ký ức của nàng dường như đang thức tỉnh, suy nghĩ đang tăng tốc một cách điên cuồng!
Trong đầu nàng như đang có vô số tín hiệu điện dao động, mở ra một cánh cửa cấm kỵ!
Nàng lập tức liền cảm thấy tư duy của mình nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, giống như là những chiếc máy tính có chức năng tính toán tức thì!
Ký ức của cha, ông nội không ngừng vận chuyển điên cuồng ở trong đầu nàng. Đó là ký ức của nhiều thế hệ tổ tiên của nàng, cuối cùng, nàng ngược dòng về khởi nguyên ban đầu của loài người, thấy được một màn khủng bố!!
Đó là một vùng sa mạc ánh vàng rực rỡ, một thanh niên thần bí mặc trường bào tinh xảo màu đen. Cả người hắn đắm chìm trong dung nham màu vàng, phảng phất như thần linh. Hắn bế hai đứa trẻ đang khóc oa oa oa lên.
-----