"Nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước, vẫn trẻ tuổi như vậy.” Bỗng nhiên, phía sau có một giọng nói mềm mại, dễ nghe vang lên.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng, làn da trắng, mặc quần dài nhiều màu, đội mũ lưỡi trai màu xanh che khuất nửa khuôn mặt. Nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra, góc cạnh ngũ quan của thiếu nữ rất tinh xảo, có đeo hai chiếc khuyên tai xinh xắn, dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, ngây ngô chưa va chạm nhiều.
"Tiên sinh, bạn của ngài đã đến rồi sao?” Người đẹp phục vụ lưu luyến, giật mình vì vẻ đẹp của người tới. Dù chỉ thấy được nửa khuôn mặt, nhưng nàng ta cũng bị khí chất của thiếu nữ khiến phải tự ti mặc cảm. Nàng vội vã nhét cho Hứa Chỉ một tấm danh thiếp:
“Nếu có yêu cầu gì, ngài có thể gọi điện cho ta… Công tác ngoài giờ cũng được nha.”
Hứa Chỉ thả cần điều khiển giả lập xuống, nhìn người vừa tới phía sau:
“Sao ngươi lại ăn mặc như thiếu nữ thế hả?”
Caroline đè thấp mũ, trừng mắt nhìn. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng đánh giá bóng lưng xinh đẹp của người phục vụ, u ám nói:
“Ta nghe nói, thiếu niên trẻ tuổi chưa trải sự đời thường thích cô gái trưởng thành, mà những người đàn ông từng trải sự đời khổ nhọc lại thích trang phục thiếu nữ tươi sáng, xinh đẹp, ngây ngô.”
Hứa Chỉ: “…”
Trang phục tươi sáng, ngây ngô thì có ích gì? Mụ khoa học gia điên cuồng, làm việc như sấm vang chớp giật, cuồng nhiệt nghiên cứu bộ não này, có bổ ra xem cũng thấy toàn màu đen.
“Đang chơi cơ giáp đời thứ bảy, phiên bản B45K hả? Ta dạy cho ngươi.” Caroline liếc nhìn, cười khanh khách đi tới. Nàng nhìn màn hình thao tác rồi bắt đầu dạy Hứa Chỉ, giống như một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Hứa Chỉ câm nín. Dường như Caroline đã khôi phục dáng vẻ từ lúc ở quán trà sữa, coi hắn như người bạn kết giao thông thường, trở về thái độ trước đây.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng bản thân Hứa Chỉ không coi điều ấy có gì quá quan trọng.
Hắn vốn không xuất hiện với thân phận Thần Sáng Thế. Người khổng lồ cao lớn vạn trượng chưa bao giờ hạ xuống thế giới này, chưa từng xuất hiện trong con mắt loài người…
Hắn chỉ xuất hiện với thân phận Thần linh.
Levis lại tự ý não bổ cho hắn một giả thiết, cho rằng hắn chỉ là một người cuối cùng của văn minh nhân loại siêu cổ đại, sở hữu sức mạnh và trí tuệ vĩ đại của nền văn minh trước.
Đã vậy, hắn thản nhiên chấp nhận thân phận này, nhưng như vậy vẫn vô cùng cao cấp! Nền văn minh thần bí cổ đại vượt xa người Ishdar hiện tại. Thái độ dịu dàng như trước của Caroline lại làm Hứa Chỉ cảm thấy thuận tiện hơn nhiều.
Caroline mỉm cười tao nhã nói:
“Nói đi, Thần linh siêu cổ đại vĩ đại, ngài tìm đến ta… Hoặc là người Ishdar chúng ta là vì chuyện gì? Chúng ta đang phải đối mặt với chiến tranh sắp bùng nổ.”
“Ta muốn chế tạo một chiếc cơ giáp.” Hứa Chỉ cười nói.
Hứa Chỉ mới cấp sáu. Nếu hắn muốn tự do vượt chân không thì phải đạt mức Thần linh cấp tám, đó là sự việc quá xa xôi. Cho dù bây giờ hắn không có hứng thú gì với việc thăm dò bên ngoài Trái Đất, lên Mặt Trăng, nhưng vẫn phải phòng ngừa chu đáo. Dù sao thì, con đường từ cấp sáu đến cấp tám Thần linh còn dài đằng đẵng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì…
Được rồi!
Nói trắng ra, chủ yếu vẫn là sự lãng mạn của đàn ông mà thôi. Hiếm khi thấy được văn minh phát triển thành chiến giáp cơ giới như vậy. Thực ra hắn cảm thấy chạy xe đạp điện mãi rất chán, cũng muốn có một bộ chiến giáp máy móc cao cấp để trong vườn trái cây, đi vũ trụ cũng thoải mái một chút.
“Thần linh siêu cổ đại cũng thích sự lãng mạn của cơ giáp? Thích loại đồ chơi vặt vãnh này sao? Ngài muốn loại cơ giáp nào?”
Caroline ngây ngẩn ngồi cạnh, chơi một bàn điều khiển người máy giả lập khác như không có chuyện gì, lẩm bẩm:
“Tuy rằng ta không thích món đồ chơi này, nhưng thật sự cũng mạnh. Nó còn mạnh hơn Ngự Thú Sư như ta quá nhiều…”
Hứa Chỉ nói:
“Ta muốn một bộ giáp máy có thể chống cự loại hoàn cảnh chân không ác liệt, không thể sinh tồn đối với loài người.”
“Chân không, đó là cái gì?” Caroline đè thấp mũ, cười nói: “Còn có hoàn cảnh hiểm ác hơn cả dung nham sao? Nhà khoa học như ta rất muốn biết đó là hoàn cảnh gì?”
Ánh mắt của nàng sáng như tuyết, vẻ hiếu kỳ và hưng phấn mãnh liệt:
“Chân không, có thể mang ta đi nhìn không? Ta muốn nhập gia tuỳ tục, suy tính hoàn cảnh tại thực địa mới có thể chế tạo ra chiến cơ giáp ma năng thích hơp.”
Đến lúc này Hứa Chỉ mới phản ứng, thế giới Dung Nham không có chân không.
Cái từ “Chân không” này vốn không tồn tại trong văn minh khoa học kỹ thuật của người Ishdar.
"Chân không, chính là thế giới không hề có không khí…” Hứa Chỉ bình thản trả lời.
"Cái gì?”
Caroline rất giật mình.
Nàng kinh ngạc thốt lên, rồi căng thẳng đi lại trong phòng giả lập cơ giáp. Sắc mặt của nàng nghiêm nghị vô cùng, hành vi khác thường của nàng khiến nhân viên xung quanh thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng.
Caroline run giọng nói:
“Thần linh siêu cổ đại, thế giới không có không khí là thế nào?”
“Hoàn cảnh chân không hoàn toàn không có không khí, nó sẽ gây ra một loại áp lực cực lớn. Con người, sinh mệnh bằng máu thịt sẽ bị ép chết tươi. Mạch máu, làn da, mô tế bào sẽ tổ tung.” Hứa Chỉ nhàn nhã thao tác cần điều khiển, nhìn màn hình, khống chế cơ giáp giả lập, trả lời với tri thức thông thường mà toàn bộ người Trái Đất đều biết: “Nước bên trong các mô tế bào đều sẽ hóa khí, rơi vào trạng thái sôi trào… Trong lỗ tai của ngươi sẽ vang lên tiếng nổ liên tục không dứt.”
"Chân không?”
Caroline rốt cục không nhịn được, kêu lên sợ hãi.
Nàng thử tưởng tượng tới hình ảnh kia, nhưng nàng căn bản không thể nào tưởng tượng được.
"Xin đừng lớn tiếng gây ồn ào!”
“Đây là công ty máy móc Caroline!”
…
Một người đẹp mặc đồng phục toàn thân màu xanh lam bước tới nhắc nhở.
"Xin lỗi! Vô cùng xin lỗi!” Caroline đè vành mũ, giấu kín dung mạo. Nàng hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng kích động.
"Không sao! Xin cô chú ý lịch sự ở chỗ công cộng!” Người đẹp phục vụ gật đầu, rất lễ phép nói, rồi quay đầu đi.
Hứa Chỉ chỉ lặng lẽ theo dõi nàng.
Nhưng Caroline đứng yên, vắt hết óc cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Nàng giống một con cá quanh năm sống dưới biển sâu, cho dù thông minh cũng không thể nào tưởng tượng ra được hình ảnh trên mặt đất. Khoa học kỹ thuật của người Ishdar hoàn toàn khác biệt, bọn họ nghiên cứu cơ giáp máy móc mà chưa bao giờ từng nghiên cứu khoa học sinh mệnh.
Caroline mới chỉ bắt đầu nghiên cứu về lĩnh vực này.
Nàng nghiên cứu về hình thái sinh mệnh nên cực kỳ hiếu kỳ đối với tình trạng đó.
Nàng lại kinh ngạc lặp lại:
“Thần linh siêu cổ đại vĩ đại! Loài người chúng ta thật sự sẽ bị bóp nát ở nơi đó sao? Loài người chúng ta thực sự không có cách nào sinh tồn trong hoàn cảnh chân không sao?”
Hứa Chỉ im lặng nhìn nàng.
Caroline vội vã nén sự kích động và hoang mang, trầm ngâm vài giây, bờ môi run rẩy nói:
“Đó là một thế giới khác? Tay của ngài đã vươn tới tận thế giới khác rồi sao?”
Thế giới này không có khái niệm khoa học "Chân không".
Chỉ có thể là một thế giới khác.
Nàng cũng là người đã được khai trí, chớp mắt đã nghĩ tới điều này.
Hứa Chỉ không hề phủ nhận.
Bởi vì Caroline hiện tại rất thông minh, rất khó giấu diếm.
------