Hắn cũng không biết là một số viện nghiên cứu đang lên kế hoạch ở trong tối, chỉ cho rằng đây là do đám sa điêu cố tình làm hắn. Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nghiêm túc.
Không thể bị đám gia súc đó mê hoặc!
Tuy rằng hắn đã bị nhốt lại, nhưng vẫn muốn tiếp tục sống.
Bản thân mình diễn biến thành công một giống loài để tiến vào đã là chuyện vô cùng khó khăn. Hiện tại sở dĩ bị nhóm người kia trêu chọc là bởi vì hắn đã bị bắt. Nếu như hắn thành công sống sót thì vẫn nên nỗ lực thoát khỏi khốn cảnh thì hơn.
Lỗ Tấn đã từng nói qua, chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng, không phải sao?
Rất rõ ràng, thế giới khoa học kỹ thuật khủng bố này đã vượt quá mức tưởng tượng của bọn họ.
Thậm chí đây chính là phó bản cấp địa ngục. Thế giới của người ngoài hành tinh này tuy rằng có ma thú siêu phàm nguy hiểm khắp nơi, nhưng cũng có radar rà quét. Hắn chính là bị công nghệ cao phát hiện, nên việc bị bắt giữ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Thế giới này, ma thú thoạt nhìn cường đại nhưng thật ra cũng chỉ là động vật trong vườn bách thú cho bọn họ ngắm mà thôi.
“Bị cấm ngôn... Vừa lúc chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng mà chung quy lại cũng không làm khó được ta.”
Vẻ mặt Hạ Nghê Minh rất nghiêm túc.
Xét cho cùng thì hắn vẫn là một con người ưu tú có chỉ số thông minh cao, cho nên hắn khá là tự tin, lúc trước là do bị đám sa điêu kia đánh lạc suy nghĩ.
“Căn cứ vào quan sát của ta thì thẩm mỹ của con người ở thế giới này cũng tương đồng với người Trái Đất chúng ta, bọn họ đều anh tuấn hoàn mỹ. Hơn nữa, hình như nền văn minh phát triển quá cao nên dường như đã khiến cho bọn họ mất đi sự lừa gạt, chỉ có tín nhiệm giữa người với người. Ta có thể xem như người ngoài hành tinh... Tuy rằng văn minh khoa học kỹ thuật của ta không bằng bọn họ, nhưng ta vẫn có thể chinh phục bọn họ!”
Điểm này hắn đã có kế hoạch, hơn nữa trên Trái Đất cũng đã có một trường hợp.
Mèo ngoài hành tinh!
Sức chiến đấu của mèo ngoài hành tinh tuy rằng không cao, nhưng chúng nó lại có thể dễ dàng chinh phục người Trái Đất thông qua việc bán manh, đôi mắt nhỏ đơn thuần vô tội đáng yêu, khiến cho con người hóa thành sen dọn phân, trở thành miêu nô.
“Người ngoài hành tinh với môi cá nhám...”
Hạ Nghê Minh ghé vào lồng sắt, tiếp tục quan sát những con người tuấn mỹ như thần kia, kiếm các loại góc độ, tiếp tục bò trên mặt đất để xem muội tử, quan sát tập tục của con người nơi đây, “Giống loài của ta là thiên biến vạn hóa, có thể hù chết người, cũng có thể bán manh! Văn có thể đề bút trấn an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định trời đất, có thể đánh lừa mọi thứ....”
Hắn nghĩ đến đây, bỗng nhiên Cá Khí Cầu hơi bắn ra, biến thành một con mèo nhỏ đáng yêu, đi lại uyển chuyển ở trong lồng, hơn nữa còn làm nũng bán manh.
“Oa! Cái giống loài này thật là đáng yêu!”
“Hắn có thể biến thành nhiều loại động vật nhỏ đáng yêu sao!”
Đám muội tử vây xem đều kinh ngạc thốt lên, không ngừng chớp mắt, dùng đôi mắt chụp ảnh.
“Quả nhiên.”
Hạ Nghê Minh lộ ra một tia mỉm cười.
Tuy rằng hắn không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy người này, nhưng vẫn có thể từ biểu cảm trên mặt của bọn họ nhìn ra bọn họ muốn nói gì.
Hơn nữa, hắn còn có được một dữ liệu càng quan trọng hơn, “Bọn họ không mang theo cameras, hình như là dùng mắt để chụp ảnh? Đây rốt cuộc là thế giới văn minh cao cấp gì vậy! Quá khủng bố rồi!”
Hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ô ô ô!”
Hắn hóa thành một con cún nhỏ đáng yêu, đôi mắt ngập nước nhìn mọi người, điên cuồng vẫy đuôi, tạo nên một mảnh thét chói tai.
“Sớm hay muộn cũng có một ngày, giống loài của ta cũng sẽ trở thành sủng vật của thế giới này giống như loài mèo! Dù sao thì chỉ số thông minh của Cá Khí Cầu rất thấp, sẽ không thể so với mèo, nhưng nếu nó được nuôi ở trong mỗi một gia đình thì có thể đánh cắp tình báo, tạo thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ.” Hắn thầm nghĩ.
Đột nhiên, hắn càng nghĩ càng thấy ớn, nghĩ tới một chuyện khó có thể tin được.
Loài mèo trên Trái Đất bây giờ chắc không phải cũng là do một chủng tộc có văn minh thấp hơn Trái Đất phái tới để lén xâm lấn giống như hắn đâu nhỉ?
Chúng nó sống trong gia đình mỗi người, thu thập tình báo về nhân loại?
Đối với chúng thì TV bình thường, máy tính của nhân loại là kỹ thuật mà bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được?
Có một số việc nếu suy nghĩ thêm một chút thì lại cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Nhưng hắn vẫn kiên định, “Vũ lực đánh không lại thì chỉ có thể bán manh...”
Đây là con đường ra duy nhất trước mắt của mắt.
...
“Thật ra cũng rất cơ trí.”
Hứa Chỉ sửng sốt một chút, không nhịn được mà bật cười.
Đây đúng là lựa chọn tốt nhất, nói đáng khinh cũng được, nói không thực tế cũng thế, đã không có biện pháp nào khác.
“Làm sao vậy? Có ý kiến gì về loài Cá Khí Cầu này sao?” Caroline mỉm cười, vô cùng hiếu kỳ: “Thiên biến vạn hóa, đúng là sinh linh kỳ diệu... Thiên nhiên luôn khiến con người phải kinh ngạc cảm thán.”
“Không có gì.” Hứa Chỉ lắc đầu, dời tầm mắt khỏi tên người chơi đang cầu sống trong vườn bách thú này. Đối với hắn mà nói, đây là chỉ một bài nhạc đệm trong cuộc sống mà thôi. Hắn còn cách nền văn minh cao cấp này rất xa!
Hứa Chỉ tiếp tục đi theo nàng tham quan thành quả nghiên cứu khoa học kỹ thuật của người Ishdar.
Mục tiêu chuyến đi này hắn chủ yếu là muốn chế tạo một chiến giáp máy móc!
Bởi vì hắn mới chỉ cấp sáu, còn cách hai đại cảnh giới mới đến Thần linh cấp tám. Mà cũng chỉ có Thần mới có thể đi ngang vũ trụ, có năng lực dạo chơi trong vũ trụ, mà bản thân mình thì còn quá xa xôi. Đoạn thời gian này, hắn vẫn nên tìm một bộ chiến giáp máy móc để thay thế. Bằng không, nếu đột nhiên có chuyện gì cần vào trong vũ trụ thì hắn cũng chỉ đành bất lực, có lẽ sau này có thể đi xây dựng sa bàn ở trong vũ trụ?
Ở trong Thái Dương Hệ?
Hơn nữa, dù thế nào thì chiến giáp máy móc cũng có chiến lực của mình.
“Là chiến lực cấp bảy...”
Hứa Chỉ tiếp tục đi về phía trước, mọi mặt đều có tác dụng rất lớn đối với hắn.
Hắn là một người rất thực tế, chiến giáp máy móc có thể khiến hắn tiện lợi hơn ở trong hiện thực!
Là cách để nhanh chóng tăng lên chiến lực một cách trực quan nhất.
Nó đáng để mình trả cái giá và tâm huyết nhất định.
“Đây là kỹ thuật không gian, liên quan đến lượng tử... nhưng vẫn còn ở thời sơ khai. Có lẽ ở trong tương lai xa xôi, chúng ta sẽ thực hiện được thông tin bằng lượng tử.” Caroline dừng lại ở trước một cái kệ thủy tinh, giới thiệu cho Hứa Chỉ về triển vọng trong tương lai.
“Quả là không tồi, đúng là nền văn minh khoa học kỹ thuật khiến người ta phải tán thưởng.” Hứa Chỉ nói.
Một cái hắc khoa kỹ thôi đã vô cùng đáng sợ rồi, nó đủ gây ra sự tiến bộ và ảnh hưởng vượt thời đại. Những thành quả nghiên cứu khoa học này mà ở trên Trái Đất, thì mỗi một quốc gia đều sẽ vì nó mà trả cái giá rất lớn.
“Thật sự là một nền văn minh đáng sợ. Đây chính là vụ nổ lớn của khoa học kỹ thuật...”
Hắn tiếp tục đi dạo.
Sau khi đi qua công viên sinh thái trong khu kỹ thuật sinh vật, hắn đi tới một gian mái vòng lớn cao tám tầng.
Đây là viện nghiên cứu của văn minh máy móc.
Lúc này toàn bộ viện nghiên cứu đã bỏ ra rất nhiều tài lực, để nghiên cứu cơ giáp trong chân không cho Hứa Chỉ.
-----