"Caroline, ngươi nhìn thấy không? Sống lâu cuối cùng cũng có ngày trở thành bá chủ một đời.” Hải Lan Đông mỉm cười.
Năm thứ sáu mươi mốt đại tai biến.
"Các anh em, ta đi tới thế giới này, tu luyện hơn sáu mươi năm. Cuối cùng ta cũng đạt cấp năm. Ta có thể xem như thiên phú dị bẩm rồi!” Hạ Nghê Minh cảm thấy mình rất khó chịu. Phó bản cấp Địa Ngục này thật đáng sợ, sống tiếp cái mạng chó đã là chuyện vô cùng gian nan.
Đồng thời, khi nơi đóng quân của người Ishdar bắt đầu ổn định, họ lại bắt đầu sản xuất bao cao su. Hắn không kìm được, lặng lẽ rơi lệ.
Ảnh chụp.
Ảnh chụp.
"Cút!"
“Tiếp tục đi! Gà nhép!”
"Lén lút phát dục, đừng chơi bời! Chúng ta có thể thắng! Người Trái Đất tất thắng!"
Năm sáu mươi ba đại tai biến.
Thời đại này đã vì lượng lớn người Ishdar tử vong mà bắt đầu nhảy vọt.
Vô số năng lượng tràn ngập được họ thu thập, muốn dùng để phá tan cánh cửa kiên cố ngăn cản cảnh giới tiếp theo.
Lúc này, các vị Thiên Đế hàng đầu có sức chiến đấu khoáng cổ có tới mười ba vị, nhưng bọn họ vẫn không nhìn thấy con đường tương lai.
“Trên Thiên Đế có còn đường?”
"Dám hỏi thế gian, có Thần linh không?”
…
Mười ba người đã thu thập đủ năng lượng, nhưng vẫn không tìm được phương pháp thành Thần.
Thành Thần ở thế giới Vu Sư trước kia là “Tự thân chứng thiên địa”, mở ra một thế giới thực sự, vào đó làm Thần.
Sau đó, ở thế giới Hoang Cổ thành Thần là phải lấy “Đạo quả gửi hư thiên”. Một mai đạo quả nguyên thần sống nhờ vào hư thiên, vĩnh viễn truyền lưu, trở thành đạo Thánh Nhân.
Nhưng dù là thế nào cũng đều phải cô đọng không gian trên diện rộng, nén năng lượng cực đại, từ đó sinh ra biến chất, tiến hóa thành Thần. Còn thế giới này... Dường như kỹ thuật chồng chất không gian vẫn chưa sinh ra.
Cũng không có đạo cụ không gian.
Dần dần, Thiên Đế tối cổ, kinh tài tuyệt diễm, Hải Lan Đông đã thôi diễn ra phương pháp thành Thần. Hắn cảm ứng được vài thứ:
“Có lẽ cần một vùng không gian nhỏ để nén ép lại. Năng lượng đất trời của vùng này quá cằn cỗi, không thể thành thần!"
Trong đầu Hải Lan Đông hoảng hốt nhớ tới trước kia khi đi cùng Thần linh siêu cổ đại tới phế tích, nhìn thấy một chiếc nhẫn không gian kia, đầu óc trống rỗng, “Cơ may thành Thần của ta là ở chỗ đó.”
Bây giờ hắn mới chợt nhận ra mình đã bỏ qua điều gì…
Đối với Thần mà nói, đó chỉ là một nơi chứa đồ…
Còn đối với những Thiên Đế mạnh nhất thế giới mà nói, đó là chí bảo vô giá, con đường duy nhất thành Thần…
“Thần linh siêu cổ đại vĩ đại, Hải Lan Đông muốn gặp ngài!”
Trong mấy năm này, toàn bộ Hải tộc nhanh chóng thành lập tế đàn, Thánh điện hải dương, vô cùng tráng lệ và hùng vĩ. Một pho tượng Thần linh siêu cổ đại đứng giữa biển.
Vô số lần tế tự, thậm chí dẫn theo cả Triệu Thi Nhu đã trở thành Thiên Đế, nhưng bọn họ vẫn không thể chờ được.
Hải Lan Đông trầm mặc, nhìn gương mặt dần già nua của mình mà chán chường như một lão già. Hắn nhìn Triệu Thi Nhu bên cạnh:
“Trước giờ ta vẫn không hề đoán được tâm của Thần linh.”
Trận sóng gió này vừa xuất hiện, toàn khu vực sôi trào. Các vị Thiên Đế zombie ở các nơi đóng quân vùng phế tích bắt đầu trầm mặc, cau mày.
Họ cũng bắt đầu muốn tìm Thần linh siêu cổ đại, nhận được chiếc nhẫn không gian thành Thần kia, có thể trả bất cứ giá nào, nhưng cuối cùng vẫn khó có thể tìm thấy…
"Lẽ nào, con đường phía trước đã ngưng hẳn sao?"
Có Thiên Đế zombie cay đắng nghĩ.
Nhưng có người chợt nhớ ra:
“Có lẽ là, người Ishdar có thể nghiên cứu ra kỹ thuật chồng chất không gian…”
Bọn họ nổi tâm tư, nội tâm dậy sóng.
Họ muốn lợi dụng nền văn minh đã từng phát triển cao độ kia. Người Ishdar bị hủy diệt vẫn chưa tới năm mươi năm. Những người may mắn còn sống vẫn tồn tại trên mảnh đất này. Muốn khai phá khoa học kỹ thuật của họ…
Thế nhưng, người còn sống đã sớm làm mất khoa học kỹ thuật hàng đầu, chỉ còn lại khoa học kỹ thuật dân dụng… những nhà khoa học đứng đầu đã bị Caroline mang đi từ lâu.
“Người Ishdar còn lại muốn phát triển tới độ cao kia một lần nữa là hầu như không thể. Ít nhất họ phải quay về con số nhân khẩu vài trăm triệu, cường thịnh như năm đó! Chúng ta không chịu nổi, cũng không thể dung túng!" Có một vị Thiên Đế Tyrant lạnh lùng nói.
"Năm đó Đại hiền giả Caroline người Ishdar rời đi đã mang theo toàn bộ nghiên cứu của Ishdar, không công bố khoa học kỹ thuật hạt nhân dân dụng. Tìm được cô ta, có lẽ có thể bắt cô ta nghiên cứu kỹ thuật không gian!"
Các vị Thiên Đế bắt đầu tìm kiếm văn minh bị thất lạc, người Ishdar.
Dù vậy, cả khu vực quá rộng lớn, họ rất khó tìm kiếm, nhưng vẫn tìm kiếm. Họ không có lựa chọn, đây là hy vọng đột phá duy nhất. Họ đều đã đứng ở đỉnh cao của thế giới, không có con đường phía trước. Trường sinh chính là truy cầu của mỗi Thiên Đế!
Rất nhanh, bảy tám năm trôi qua. Cuối cùng cũng có người tìm được một phòng nghiên cứu bí mật, là di tích của người Ishdar. Họ tiến vào trong, chính là đám người mà Caroline mang đi năm xưa.
Bọn họ chết hết rồi.
Trong cả phòng nghiên cứu, toàn bộ các nhà khoa học đều chết sạch, không một ngoại lệ.
Cho dù Caroline, mọi người cũng nhìn thấy nàng lẳng lặng nằm trên mặt đất, đã thành xác chết, không biết chết bao lâu rồi.
Cả phòng nghiên cứu này đã bị lây nhiễm mà chết.
Khi tin tức truyền ra, toàn bộ người Ishdar lập tức tan vỡ.
Sở dĩ họ lựa chọn phục vụ tộc zombie là vì họ tin tưởng vào Thần Caroline của họ sẽ dẫn dắt tinh anh nhân loại nghiên cứu ra thuốc giải virus, quay về vùng đất này, hồi phục sự cường thịnh. Nhưng bây giờ, hy vọng đã tan vỡ…
Họ kêu rên.
“Văn minh của chúng ta, vinh quang của người Ishdar chúng ta thật sự đã từ trần rồi sao?”
"Thế gian… không còn Thần tộc.”
“Nữ sĩ Caroline đến chết cũng không nghiên cứu ra được thuốc giải virus, dù sao thì… virus đang biến dị điên cuồng. Chúng truyền bá qua bộ não của chúng ta. Mấy trăm triệu bộ não của chúng ta cùng tính toán, tốc độ biến dị quá nhanh, là chương trình trước nay chưa từng có, nên mới sinh ra chủng tộc mới không thể tưởng tượng nổi kia…”
Rất nhiều nơi đóng quân vang lên tiếng khóc.
Các vị Thiên Đế đi tới phòng nghiên cứu đều cau mày thầm suy đoán.
“Bị lây nhiễm chết? Là do nghiên cứu sai khiến virus bùng phát khi nghiên cứu, cuối cùng bị diệt sạch?”
“Có lẽ vậy! Không phải là không thể bỏ trốn. Caroline vẫn có thể trốn, nhưng nàng vẫn ở lại phòng thí nghiệm. Bởi vì nhà khoa học hy vọng cuối cùng của nhân loại bị hủy diệt, nàng lựa chọn thủ vững."
Họ cảm thán, cũng cực kỳ bội phục sự khí khái của nền văn minh cổ.
Đương nhiên, cũng có loại suy đoán khác.
“Có lẽ đã có người tới trước chúng ta một bước, đã tới đây từ lâu. Khi chưa ai có suy nghĩ thành Thần thì kẻ đó đã dự mưu, vẫn đang suy nghĩ về phương diện này, đã đi tìm văn minh cuối cùng của người Ishdar, đồng thời cướp đoạt trí tuệ của họ, lây nhiễm họ, sau đó hủy diệt!"
Đó là một suy đoán đáng sợ. Nếu đó chỉ là một suy đoán thì tốt, nhưng nếu là thật thì quá đáng sợ.
“Ai mà có thể suy nghĩ từ sớm tới bước này?”
"Dựa theo đạo lý mà nói là không ai cả. Nhưng các ngươi đã quên, trước kia cũng đã có một người Ishdar dám nảy sinh hứng thú đối với Tán Nữ Sakura từ sớm rồi hay sao?”
“Xuỵt! Sakura Nữ Đế thật đáng sợ, chưa chắc đã là thật!”
-----