Con đường này chỉ cần nghỉ ngơi và chợp mắt, “Nằm mơ” là có thể mạnh hơn, ở trong mơ sáng tạo ba ngàn thế giới để tu luyện...
Tương đương với một loại suy tưởng khác, ở bên trong đại não chăn nuôi chúng sinh, nuôi được càng nhiều thì cường giả trong đại não càng nhiều, trở nên càng mạnh..
Đúng là phù hợp với một câu giễu cợt kia —— muốn trở nên mạnh hơn? Nằm mơ đi! Trong giấc mơ cái gì cũng có!
Thật hợp ý nó!
Bên trong sở nghiên cứu.
Khi một đám các nhà khoa học hàng đầu người Ishdar mặc áo khoác trắng nhìn số liệu đạt được, sắc mặt đã sớm không còn bình tĩnh, vô cùng giật mình, thậm chí la hét sợ hãi.
“Ông trời ơi! Đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của nền văn minh siêu cổ đại?”
“Chẳng lẽ, người Ishdar chúng ta cũng là Thi tộc của thời đại trước!”
...
Ở bên cạnh, lúc này Hải Lan Đông đã tu thành Thần linh, cũng toát mồ hôi lạnh.
Đồng tử phóng to.
Hô hấp dồn dập, trầm thấp!
“Chuyện này... Đây chính là chân tướng thế giới!!”
“Trong thời đại của vị Thần linh siêu cổ đại kia, có lẽ cũng không có sinh vật nào khác ngoại trừ Zombie... Năm đó Finba vốn là nhân loại bị nhiễm bệnh, chắc hẳn đã bị cưỡng ép biến thành ma thú, bị chăn nuôi và tiến hành huấn luyện, sau đó đưa trở lại hệ sinh thái.”
Hắn thay đổi sắc mặt, tư tưởng gần như rơi vào trạng thái đình trệ. Một lát sau, hắn mới thở dài một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng,
“Hóa ra tộc Naga của ta đã từng là con người!”
Hải Lan Đông đưa ra kết luận.
“Tộc Cự Longc của ta, hóa ra cũng là con người!”
Một đầu cự long mở to đồng tử.
“Bá chủ Hydra ta đây, lại cũng là một con người!”
Hải thú chín đầu dữ tợn, há miệng thành hình chữ O.
“...”
“???”
“!!!”
Những Thiên Đế của các chủng tộc ma thú khác nghe tin chạy đến, bọn chúng đều khiếp sợ không gì sánh nổi!
Chuyện này thực sự quá đáng sợ khi nghĩ về nó.
Bọn họ đã bị thế giới quan của cuộc sống từ nhỏ đến lớn lật đổ, thậm chí có thể nói là sự thật không thể tưởng tượng nổi, một kết cục làm người ta cảm thấy sợ hãi nhất và nằm ngoài dự liệu.
“Như vậy, năm đó Thần linh siêu cổ đại nói câu nói kia, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Hải Lan Đông không nhịn không được thì thầm.
Những chủng tộc ma thú xung quanh nín thở.
“Điều này còn quan trọng hơn sao?”
Caroline khẽ than thở.
Hải Lan Đông hít thở sâu một hơi, dần dần khôi phục sự bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy!
Đến hiện tại, bọn họ đã biết rõ toàn bộ chân tướng rồi, thì câu nói kia đã không còn quan trọng nữa!
...
Trang trại Michia.
Nơi xa là ánh sáng của dòng sông dung nham hơi hơi lập loè, hơi nóng rực rỡ ánh sáng tàn giống như ánh hoàng hôn buổi chiều tà. Ở khắp nơi, rải rác những phần mộ đổ nát thê lương, máy xay gió hơi nước ở xa xa đã bị hỏng, từng làn gió thoảng qua cả vùng đại thảo nguyên có chút khô vàng.
“Ta đã nghĩ về nơi nào để kết thúc, chôn vùi một nền văn minh cổ đại an nghỉ, cuối cùng nghĩ đến nơi này.”
Đại đế Sakura đứng ở trước bia mộ, tay cầm một chiếc ô che mưa màu đỏ, mang theo một bình rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm,
“Nơi này là khởi nguyên của mọi thứ, là bước khởi đầu của ngài, cũng là sự bắt đầu của thời đại điện lực... Càng là nguồn gốc của nền khoa học kỹ thuật người Ishdar chúng ta.”
Levis.
Trên mộ bia chỉ có một chữ đơn giản.
Không có giới thiệu tiểu sử, niên hạn sinh tử, vẻn vẹn chỉ ba chữ đã đại biểu cho toàn bộ vinh quang trong quá khứ, không có một người Ishdar nào không biết cái tên riêng này, cái tên này biểu tượng cho tất cả.
“Nếu như ngài sống đến hiện tại, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Caroline uống một ngụm rượu, nhìn qua mộ bia lẻ loi trơ trọi, bỗng nhiên tâm tình trở nên vô cùng bình tĩnh.
Tiên sinh Levis có thiên phú thật quá đáng sợ, vượt xa nàng Caroline. Nếu như không phải không muốn sống tiếp nữa, hắn gần như có thể phát triển cùng nền văn minh và sống đến ngày nay, thậm chí hướng tới vĩnh hằng, không cần giao quyền văn minh.
Caroline cũng có thể lý giải tâm tình của Levis tiên sinh.
Gánh nặng của nền văn minh thời đại đè ép trên người, giống như kẻ du hành vác bao cát phụ trọng tiến đi bên trong sa mạc. Loại cảm giác nặng nề về số mệnh, mồ hôi và sự mệt mỏi chán nản luôn đè ép thần kinh, chỉ cần quyết sách của mình đi nhầm một bước, cả chủng tộc sẽ bị hủy diệt...
Đây là trải nghiệm rất khó khăn đối với người không tự mình trải nghiệm, ép đến bản thân không thở nổi.
Giống với Levis tiên sinh, nàng đã từ bỏ tình yêu, năm tháng thanh xuân và chính bản thân mình, dâng hiến cả cuộc đời cho người Ishdar. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng chợt phát hiện chính mình chưa bao giờ được tận hưởng cuộc sống mà một thiếu nữ phổ thông nên có.
Nhiều thời điểm, vô số buổi đêm, nàng cũng cảm giác mình là người bị chìm ở trong biển sâu, tối tăm mù mịt, có vô số rong biển quấn quanh, một vòng lại một vòng cuốn mình vào vực sâu, bị thần kinh làm cho ngạt thở. Chờ đến khi mở hai mắt ra, bản thân lại nhất định phải lộ ra sự tự tin và bình tĩnh không thể so sánh được, thể hiện cho toàn bộ người dân thế giới nhìn thấy.
Có lẽ Levis là một vị Thần thực sự, chẳng quá hắn quá mệt mỏi.
Mà nàng Caroline lại là một người phàm có tư chất không tính thiên tài, nàng gần như bị ép đến sụp đổ bởi sự căng thẳng và loại cảm giác sứ mệnh kia khi đứng ở vị trí này. Suy cho cùng, nàng chỉ là một người bình thường có hoài bão và ước mơ.
Hèn mọn đứng ở trên vị trí này, cố gắng để cho mình trông giống như là Levis thứ hai.
“Đây là định mệnh hủy diệt, chỉ cần chạm đến cấm địa sinh mệnh và mở ra mã hóa của não bộ lên, sẽ rất khó đào thoát virus.. Nhưng có lúc ta vẫn là đang nghĩ, nếu như ngài vẫn còn sống, bởi ngài để dẫn dắt toàn bộ văn minh tiến trình... Có lẽ sẽ khác biệt.”
Nàng nhấp một ngụm rượu, gương mặt lấm tấm đỏ hồng, dường như đang thì thào từ ngữ. Ngồi một lần này ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ, thân hình nàng có chút run rẩy, giống như có chút say,
“Thế giới chính là một vòng luân hồi lặp đi lặp lại, tựa như đời người có sự sống mới buổi xế chiều, đây là vòng tuần hoàn tự nhiên... Nền văn minh của chúng ta cũng giống như vậy, bị chôn vùi ở bên trong kí ức của quá khứ, và nền văn minh mới bắt đầu quật khởi.”
“Quá khứ của bọn họ đã là giấc mơ trong đầu óc ta, mà ta... Là giấc mơ của ai đây?”
Nàng không khỏi nhớ tới cuộc gặp mặt và lời nói của vị Thần linh siêu cổ đại kia.
Phải chăng người thanh niên bề ngoài hiền lành điềm tĩnh kia cũng giống như mình, đã lần lượt trải qua áp lực nặng nề của thời đại, lọ mọ chiến đấu một mình, chịu đựng nỗi cô đơn khi vô số đệ tử và bạn bè rời đi, chỉ có thể làm bạn với văn minh, gần gũi cùng tuế nguyệt, cuối cùng bị hủy diệt trong chính văn minh của mình.Tại thời điểm đó, hắn trở thành tàn tích cuối cùng của nền văn minh cũ, để toàn bộ nền văn minh trong quá khứ hòa vào ký ức bản thân và trở thành người canh giữ lăng mộ lẻ loi trơ trọi của nền văn minh cổ đại?
Trên thế giới, tất cả mọi sinh mệnh đều sẽ diệt vong theo thời gian, chỉ có Tử Thần mới có thể hướng đi vĩnh sinh.
“Mảnh mộ địa Michia là nơi khởi đầu của nền văn minh chúng ta, cũng là nơi kết thúc của chúng ta, ta cũng muốn chôn ở chỗ này... Ta sẽ mang theo tất cả kí ức trong quá khứ, an nghỉ ở nơi này.”
Nàng nhẹ nhàng xoay người.
Một bia mộ màu đen của Caroline xuất hiện bên cạnh.
“Một đời lẻ loi hiu quạnh, cùng ngài giấc ngủ ngàn thu.”
-----